Bức Tranh Tội Lỗi - Chương 1
Chương 1: Từ Thế Giới Hiện Đại Đến Thời Đường
Tiểu Bảo, một luật sư trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, ngồi một mình trong văn phòng của mình, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt cô. Những tài liệu chất đống xung quanh làm cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng vụ án giết người mà cô đang nghiên cứu lại khiến lòng cô bùng cháy.
“Chỉ cần tìm ra manh mối, mình sẽ có thể giải quyết vụ này,” Tiểu Bảo tự nhủ, lẩm bẩm một mình. Cô cúi xuống bàn, nghiên cứu một bức ảnh hiện trường vụ án, một cảnh tượng đẫm máu và bí ẩn.
Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua căn phòng, làm tắt hết đèn. Tiểu Bảo giật mình, cảm giác như có ai đó đang kéo cô đi. Một ánh sáng chói lòa xuất hiện, khiến cô không thể nhìn thấy gì. Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả trở nên mờ ảo.
Khi cô mở mắt ra, một không gian hoàn toàn khác hiện ra trước mặt. Tiểu Bảo nhìn xung quanh, choáng ngợp bởi những bức tường được chạm khắc tinh xảo, những bức tranh treo trên tường và ánh đèn lồng tỏa sáng ấm áp.
“Đây là đâu?” cô lầm bầm, lùi lại một bước. Đột nhiên, một cánh cửa mở ra, và một người đàn ông ăn mặc theo phong cách cổ trang bước vào. Anh ta nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?” Anh ta hỏi, giọng nói trầm và rõ ràng.
“Tôi… Tôi là Tiểu Bảo. Tôi không biết tôi ở đâu!” Cô lắp bắp, hoảng loạn.
“Ngươi đến từ phương Bắc?” Người đàn ông nhíu mày. “Ngươi không giống người ở đây.”
“Không, tôi đến từ thời hiện đại!” Cô đáp lại, cảm thấy ngớ ngẩn. “Tôi là một luật sư. Tôi đang điều tra một vụ án và…”
“Luật sư?” Anh ta lặp lại, gương mặt hiện lên sự tò mò. “Tên ta là Tống Minh, một họa sĩ. Vụ án? Có phải ngươi đang nói về cái chết của nhà thơ Trương Đạo không?”
Tiểu Bảo ngạc nhiên. “Ôi, đúng vậy! Tôi nghe nói về vụ án này. Nhưng tại sao anh lại biết?”
“Vì Trương Đạo là bạn của ta. Và ta nghi ngờ rằng cái chết của hắn không phải là tai nạn,” Tống Minh nói, ánh mắt anh ta ánh lên một nỗi buồn.
“Chúng ta phải tìm hiểu thêm,” Tiểu Bảo đáp, quyết định không để cơ hội này tuột mất. “Có thể bức tranh của anh có manh mối gì đó.”
“Bức tranh?” Tống Minh nghi hoặc. “Ngươi muốn xem nó? Nhưng nó là tác phẩm nghệ thuật của ta…”
“Chính vì thế tôi mới cần xem. Nó có thể chứa đựng thông điệp nào đó,” cô thuyết phục.
Tống Minh chần chừ một lúc, nhưng rồi gật đầu. “Rất tốt. Theo ta.”
Hai người cùng nhau đi qua những hành lang cổ kính, Tiểu Bảo không thể không trầm trồ trước vẻ đẹp của những bức tường và các tác phẩm nghệ thuật xung quanh. Họ đến một phòng trưng bày nhỏ, nơi Tống Minh treo bức tranh lớn của mình. Bức tranh vẽ một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, nhưng có điều gì đó không ổn.
“Đây là tác phẩm mới nhất của ta,” Tống Minh tự hào giới thiệu, nhưng Tiểu Bảo không nghe thấy.
Cô tiến lại gần bức tranh, nhìn kỹ từng chi tiết. “Có điều gì đó lạ ở đây,” cô thì thầm.
“Ngươi thấy gì?” Tống Minh hỏi, tiến lại gần.
“Cái cây ở góc phải, hình như có một bóng đen,” Tiểu Bảo chỉ tay vào chỗ đó. “Đó có thể là một manh mối.”
Tống Minh lặng người, mắt anh ta mở lớn. “Ta chưa từng nghĩ tới điều đó. Nhưng nếu có thật, thì điều đó có thể làm sáng tỏ nhiều điều.”
“Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm,” Tiểu Bảo nói, sự hồi hộp tràn ngập trong lòng. “Có ai có thể giúp chúng ta không?”
“Có một người bạn, Tiêu Đình, là một người rất hiểu biết về phong tục và lịch sử. Có thể cô ấy sẽ có thông tin hữu ích,” Tống Minh đề nghị.
“Được! Hãy dẫn tôi đến gặp cô ấy,” Tiểu Bảo nói, cảm giác như mình đang bắt đầu một cuộc phiêu lưu đầy thử thách.
Khi họ rời khỏi phòng trưng bày, Tiểu Bảo không thể không cảm thấy sự hồi hộp trong lòng. Đây là một cơ hội để khám phá những điều bí ẩn không chỉ của vụ án mà còn của cả triều đại Đường. Cô cảm thấy như mình đã bước vào một thế giới mới, nơi mà sự thật và nghệ thuật đan xen, và cuộc sống của những người xung quanh có thể thay đổi mãi mãi.