Bức Tranh Tội Lỗi - Chương 2
Chương 2: Lời Kêu Gọi Của Cái Chết
Tiểu Bảo và Tống Minh bước ra khỏi phòng trưng bày, ánh sáng vàng ấm áp của những chiếc đèn lồng tỏa ra khắp hành lang, tạo nên không khí huyền bí. Tống Minh dẫn đường, đi nhanh về phía một căn nhà nhỏ gần đó.
“Tiêu Đình sống ở đây,” anh nói, chỉ tay vào một căn nhà gỗ giản dị nhưng được trang trí tỉ mỉ. “Cô ấy rất thông minh và có kiến thức sâu rộng về văn học và nghệ thuật.”
Khi đến nơi, Tống Minh gõ nhẹ vào cửa. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên trong. “Ai đấy?”
“Là ta, Tống Minh. Có việc quan trọng cần bàn với ngươi,” anh đáp.
Cửa mở ra, và một người phụ nữ trẻ tuổi, Tiêu Đình, xuất hiện. Cô có làn da sáng, mái tóc dài búi cao và ánh mắt thông minh. “Chào Minh! Có chuyện gì mà trông ngươi vội vàng vậy?” Cô hỏi, ánh mắt chuyển sang Tiểu Bảo.
“Đây là Tiểu Bảo, một người từ phương Bắc. Cô ấy đang điều tra vụ án của Trương Đạo,” Tống Minh giải thích.
“Chào cô,” Tiêu Đình mỉm cười, nhưng ánh mắt cô trở nên nghiêm túc khi nghe tên nạn nhân. “Trương Đạo… Thật đáng tiếc.”
“Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô,” Tiểu Bảo nói, quyết định nhanh chóng. “Có một bức tranh của Tống Minh mà có thể chứa đựng những manh mối quan trọng.”
“Bức tranh?” Tiêu Đình ngạc nhiên. “Có thể cho tôi xem không?”
“Chúng ta vừa mới rời khỏi đó,” Tống Minh đáp. “Hãy đến đó một lần nữa.”
Cả ba người quay trở lại phòng trưng bày. Tiểu Bảo chỉ vào bức tranh, cảm giác hồi hộp lại dâng lên. “Cô có thấy điều gì kỳ lạ không?” cô hỏi.
Tiêu Đình tiến lại gần, quan sát kỹ bức tranh. “Cái cây… và bóng đen,” cô nói, giọng nói trầm tư. “Nhưng bóng đó không chỉ là một hình dạng ngẫu nhiên. Nó có thể là biểu tượng của điều gì đó.”
“Biểu tượng?” Tiểu Bảo hỏi, cảm thấy hứng thú.
“Trong nghệ thuật, đôi khi nghệ sĩ sử dụng hình ảnh để thể hiện nỗi đau hoặc những ký ức đau buồn,” Tiêu Đình giải thích. “Nếu Tống Minh vẽ nó với ý nghĩa đó, có thể nó liên quan đến cái chết của Trương Đạo.”
“Nhưng tại sao Lưu Hạo lại muốn giấu điều này?” Tiểu Bảo thắc mắc.
“Có thể hắn ta có động cơ riêng,” Tống Minh nói, ánh mắt anh ta trở nên nặng nề. “Trương Đạo và Lưu Hạo có mối quan hệ rất phức tạp. Họ từng là bạn, nhưng cũng có những mâu thuẫn trong sáng tác.”
“Chúng ta cần tìm hiểu mối quan hệ giữa họ,” Tiểu Bảo quyết định. “Có thể có người khác biết thêm thông tin.”
“Ta biết một vài người có thể giúp. Một số người bạn của Trương Đạo, hoặc những người trong giới văn nghệ,” Tiêu Đình nói. “Nhưng phải cẩn thận, vì có thể sẽ có rắc rối.”
“Rắc rối là điều mà tôi đã quen,” Tiểu Bảo tự tin đáp. “Chúng ta sẽ phải tiến lên.”
Tống Minh và Tiêu Đình nhìn nhau, rồi cùng gật đầu. “Được. Chúng ta sẽ làm cùng nhau,” Tống Minh nói. “Ngươi sẽ không phải một mình trong cuộc điều tra này.”
Khi họ chuẩn bị rời khỏi phòng trưng bày, Tiểu Bảo cảm thấy trong lòng trào dâng sự quyết tâm. Vụ án không chỉ là một nhiệm vụ; nó đã trở thành một hành trình khám phá những bí ẩn trong một thời đại xa lạ.
Ra khỏi căn nhà, họ bắt đầu đi bộ trên con đường đá nhỏ dẫn vào thành phố. Đèn lồng lung linh chiếu sáng mọi ngóc ngách, tạo nên bầu không khí huyền bí và kỳ diệu. Tiểu Bảo không thể không cảm thấy thích thú khi khám phá những con phố chật hẹp, nơi có những người nghệ sĩ biểu diễn, những người bán hàng rong và những tiếng cười vang vọng.
“Chúng ta sẽ đến gặp ai đầu tiên?” Tiểu Bảo hỏi.
“Chúng ta có thể đến gặp Lý Duy, một người bạn của Trương Đạo,” Tống Minh đề xuất. “Hắn có thể biết về mối quan hệ giữa Trương Đạo và Lưu Hạo.”
“Vậy thì hãy đi!” Tiểu Bảo nói, lòng đầy hứng khởi.
Họ đi qua những con phố đông đúc, mỗi bước chân đưa họ đến gần hơn với sự thật. Cảm giác hồi hộp và sự quyết tâm càng lúc càng mạnh mẽ trong cô. Tiểu Bảo tự nhủ rằng, dù điều gì xảy ra, cô sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra ánh sáng từ bức tranh tội lỗi này.
Sau một hồi tìm kiếm, họ dừng lại trước một quán trà nhỏ, nơi mà Tống Minh bảo Lý Duy thường lui tới. Cửa quán mở ra, một hương trà thơm ngát lan tỏa trong không gian.
“Chúng ta vào trong thôi,” Tiểu Bảo nói, bước qua ngưỡng cửa, không biết rằng những câu chuyện tiếp theo sẽ dẫn dắt họ đến gần hơn với những bí ẩn đen tối của quá khứ.