Bức Tranh Tội Lỗi - Chương 3
Chương 3: Bức Tranh Bí Ẩn
Quán trà nhỏ nằm giữa lòng thành phố, nơi ánh đèn lồng ấm áp và mùi trà thơm ngát tạo nên bầu không khí thân thiện. Khi bước vào, Tiểu Bảo cảm nhận ngay được sự yên bình, nhưng cũng đầy bí ẩn trong không khí. Những bàn ghế gỗ đơn giản được bày trí khéo léo, và những tiếng trò chuyện rì rầm vang lên từ các góc quán.
“Lý Duy thường ngồi ở bàn gần cửa sổ,” Tống Minh nói, dẫn đầu. Họ tìm thấy Lý Duy, một người đàn ông trung niên có dáng vẻ cứng cáp, ngồi nhâm nhi tách trà. Gương mặt ông đầy nếp nhăn, ánh mắt sáng quắc như thể ông đã trải qua nhiều điều trong cuộc đời.
“Minh! Đã lâu không gặp!” Lý Duy đứng dậy, niềm nở chào đón. “Ngươi dẫn theo ai vậy?”
“Đây là Tiểu Bảo, một người đang điều tra cái chết của Trương Đạo,” Tống Minh nói, không giấu được sự nghiêm túc trong giọng điệu.
“Trương Đạo… Thật đáng tiếc.” Lý Duy nhíu mày, nhìn Tiểu Bảo. “Ngươi đang tìm hiểu về vụ án?”
“Đúng vậy. Tôi cần biết thêm về mối quan hệ giữa Trương Đạo và Lưu Hạo,” Tiểu Bảo nói, quyết tâm thể hiện rõ ràng mục tiêu của mình.
Lý Duy im lặng trong giây lát, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. “Mối quan hệ giữa họ không đơn giản. Họ từng là bạn tốt, nhưng cũng có những mâu thuẫn sâu sắc trong sáng tác.”
“Chẳng hạn như?” Tiểu Bảo hỏi, lòng đầy tò mò.
“Trương Đạo là một nhà thơ nổi tiếng, trong khi Lưu Hạo lại là một họa sĩ. Họ từng hợp tác rất nhiều, nhưng Trương Đạo luôn cảm thấy Lưu Hạo không đủ nghiêm túc trong nghệ thuật. Hắn ta thường châm biếm Trương Đạo và cho rằng những bài thơ của hắn quá sướt mướt,” Lý Duy giải thích.
“Có thể điều này đã gây ra một rạn nứt,” Tống Minh nói. “Và có thể Lưu Hạo không muốn những bí mật của mình bị phơi bày.”
“Có ai có thể xác nhận những điều này không?” Tiểu Bảo hỏi.
“Có một số người khác trong giới nghệ thuật, nhưng hãy cẩn thận. Họ không phải ai cũng muốn nói về Trương Đạo,” Lý Duy khuyên. “Có một người mà ta biết có thể giúp, nhưng hắn rất nhạy cảm với vấn đề này.”
“Người đó là ai?” Tiểu Bảo hỏi.
“Là Tiêu Vân, một họa sĩ cũng từng có mối quan hệ gần gũi với Trương Đạo và Lưu Hạo. Hắn sống ở phía Bắc thành phố,” Lý Duy nói. “Nhưng đừng mong hắn dễ nói chuyện.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng,” Tiểu Bảo đáp, lòng đầy quyết tâm. “Cảm ơn ông, Lý Duy. Chúng tôi sẽ đến gặp Tiêu Vân ngay bây giờ.”
Sau khi rời khỏi quán trà, Tiểu Bảo cảm thấy có nhiều điều cần khám phá. Con đường dẫn đến nhà Tiêu Vân không quá xa, nhưng cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng cô. Họ đi bộ qua những con phố đông đúc, và Tiểu Bảo không thể không nghĩ về những bí mật mà Tiêu Vân có thể giấu kín.
“Ngươi có nghĩ hắn sẽ tiết lộ điều gì không?” Tống Minh hỏi, khi họ đi ngang qua những cửa hàng bày bán đồ thủ công mỹ nghệ.
“Nếu hắn biết gì đó, có thể hắn sẽ không nói. Nhưng tôi cảm thấy việc tìm hiểu quá khứ là rất quan trọng,” Tiểu Bảo đáp, tự tin hơn.
Cuối cùng, họ đến một căn nhà nhỏ nằm trong một khu vực yên tĩnh. Căn nhà có vẻ cũ kỹ nhưng được chăm sóc tỉ mỉ, với những bức tranh treo trên tường, mỗi bức tranh đều mang phong cách riêng biệt.
Tiểu Bảo gõ cửa. Một lúc sau, cửa mở ra, và một người đàn ông trung niên với vẻ mặt trầm ngâm xuất hiện. “Các ngươi tìm ai?” ông ta hỏi, ánh mắt nghi hoặc.
“Chúng tôi muốn gặp Tiêu Vân. Tôi là Tiểu Bảo, một luật sư đang điều tra về cái chết của Trương Đạo,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ giọng điệu tự tin.
Tiêu Vân nhìn cô một lúc lâu, như thể đánh giá xem cô có xứng đáng để nói chuyện không. “Vào trong đi,” cuối cùng ông ta nói, bước lùi để nhường đường.
Họ vào trong, không gian bên trong tối hơn nhưng vẫn giữ được sự ấm cúng. Các bức tranh treo trên tường đều là tác phẩm của Tiêu Vân, mỗi bức mang một câu chuyện riêng.
“Các ngươi muốn biết gì?” Tiêu Vân hỏi, ngồi xuống ghế, vẻ mặt không mấy thân thiện.
“Tôi muốn biết về mối quan hệ giữa Trương Đạo và Lưu Hạo,” Tiểu Bảo bắt đầu. “Có điều gì mà ông biết không?”
Tiêu Vân nhíu mày. “Họ là bạn, nhưng cũng là đối thủ. Lưu Hạo luôn cảm thấy bị dồn ép bởi tài năng của Trương Đạo. Hắn không thể chấp nhận rằng người khác giỏi hơn mình.”
“Ông có biết lý do gì khiến Lưu Hạo có thể giết Trương Đạo không?” Tống Minh hỏi, giọng điệu căng thẳng.
“Chuyện này… có thể,” Tiêu Vân thở dài. “Họ đã có một cuộc tranh cãi trước khi Trương Đạo qua đời. Có thể Lưu Hạo đã cảm thấy tức giận quá mức.”
Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp. “Có ai khác chứng kiến không? Hoặc có ai có thể biết thêm về cuộc tranh cãi đó?”
“Có một vài người ở tiệc tối hôm đó, nhưng họ không muốn nói. Có lẽ các ngươi sẽ phải tìm họ,” Tiêu Vân đáp.
“Cảm ơn ông,” Tiểu Bảo nói, lòng cảm thấy tràn đầy quyết tâm. “Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
Khi họ rời khỏi nhà Tiêu Vân, Tống Minh nhìn Tiểu Bảo. “Ngươi có cảm giác gì không?”
“Tôi cảm thấy chúng ta đã gần hơn với sự thật. Có một điều gì đó rõ ràng giữa các mối quan hệ,” Tiểu Bảo trả lời. “Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về những người đã có mặt tại tiệc tối hôm đó.”
Cô và Tống Minh quyết định quay lại quán trà để thảo luận những thông tin mới. Cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng Tiểu Bảo, như thể bức tranh tội lỗi đang dần hé mở. Mỗi manh mối như một viên gạch trong bức tường bí ẩn, và cô biết rằng hành trình này mới chỉ bắt đầu.