Bước Nhảy Vĩ Đại Của Nhân Loại - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Cuộc Đua
Tháng 10 năm 1957, một buổi sáng mùa thu lạnh lẽo tại Moscow, trên đường phố ngập tràn không khí căng thẳng của thời kỳ Chiến tranh Lạnh. Trong văn phòng của Viện Khoa học Không gian Liên Xô, những nhà khoa học hàng đầu đang tụ họp quanh một bàn họp lớn, nơi kế hoạch vĩ đại đang được hình thành.
Sergei Korolev, một trong những kỹ sư tên lửa tài ba nhất của Liên Xô, đứng lên phát biểu trước các đồng nghiệp. Ông là người phụ trách chương trình không gian của Liên Xô và đã dành cả đời để theo đuổi ước mơ đưa con người ra ngoài không gian.
“Thưa các đồng chí,” Korolev nói với giọng trầm lắng nhưng đầy quyết tâm, “Chúng ta đang đứng trước một cơ hội chưa từng có trong lịch sử. Chúng ta có thể làm điều mà chưa ai làm được – đưa một vệ tinh nhân tạo lên quỹ đạo Trái Đất.”
Mọi người im lặng lắng nghe, chỉ có tiếng bút lướt trên giấy và những cái gật đầu đồng ý. Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, như thể báo hiệu cho một chương mới trong lịch sử loài người.
Mikhail, một kỹ sư trẻ, với ánh mắt rực lửa của người có niềm tin tuyệt đối vào khoa học, lên tiếng hỏi: “Nhưng thưa đồng chí Korolev, chúng ta có thực sự đủ khả năng không? Người Mỹ cũng đang phát triển công nghệ không gian rất nhanh.”
Korolev nở một nụ cười nhẹ. “Tất nhiên là đủ, Mikhail. Chúng ta đã có trong tay R-7, tên lửa đạn đạo liên lục địa đầu tiên. Nó sẽ là phương tiện để chúng ta phóng vệ tinh Sputnik 1 lên không gian.”
Cả phòng họp như bùng nổ trong tiếng reo hò. Họ biết rằng mình đang làm điều gì đó vĩ đại, một điều có thể thay đổi cả thế giới.
Cùng thời điểm đó, ở Washington, tại trụ sở NASA, James, một nhà khoa học trẻ đầy nhiệt huyết, đang ngồi trước bàn làm việc của mình với một tập hồ sơ về các dự án không gian của Liên Xô. Đầu óc anh rối bời với những báo cáo về các tiến bộ vượt bậc của họ.
James gõ cửa phòng John, giám đốc chương trình không gian của Hoa Kỳ, người luôn nghiêm nghị nhưng lại rất tài ba trong việc đưa ra những quyết định chiến lược.
“John,” James nói ngay khi bước vào, “Chúng ta cần phải làm gì đó. Liên Xô đang tiến quá xa. Nếu họ phóng thành công vệ tinh lên quỹ đạo, chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau.”
John ngước lên từ bàn làm việc, đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng nhưng cũng không thiếu phần quyết đoán. “James, tôi biết. Chúng ta đã có kế hoạch, nhưng chúng ta cần phải đẩy nhanh hơn nữa. Tổng thống Eisenhower muốn chúng ta đáp trả nhanh chóng. Vanguard đang trong giai đoạn phát triển cuối cùng, nhưng tôi không chắc nó có thể vượt qua R-7 của họ.”
James nhìn John, cảm nhận rõ áp lực mà cả nước Mỹ đang phải đối mặt. “Chúng ta có thể thua trong cuộc đua này, nhưng nếu thua cả cuộc chiến, hậu quả sẽ khó lường.”
John đứng dậy, bước tới cửa sổ và nhìn ra ngoài, nơi bầu trời vẫn xanh ngắt, nhưng trong tâm trí ông, hình ảnh của một cuộc đua khốc liệt hơn nhiều đang hiện lên. “James, chúng ta sẽ không thua. Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Nếu họ phóng Sputnik, chúng ta sẽ phải đáp trả ngay lập tức. Đã đến lúc chúng ta chứng minh rằng, Hoa Kỳ không chỉ là một cường quốc quân sự mà còn là một cường quốc trong không gian.”
Ngày 4 tháng 10 năm 1957, tại bãi phóng Baikonur, gió thổi lạnh buốt trên những cánh đồng hoang vu của Kazakhstan. Sergei Korolev đứng bên cạnh Vladimir, một trong những kỹ sư quan trọng nhất của dự án, cả hai đều nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Trước mặt họ là tên lửa R-7 khổng lồ, cao vút lên như một cột mốc báo hiệu cho sự chinh phục vĩ đại.
“Vladimir,” Korolev nói, không rời mắt khỏi tên lửa, “Đây là khoảnh khắc của chúng ta. Nếu mọi thứ diễn ra như kế hoạch, Sputnik 1 sẽ là vệ tinh nhân tạo đầu tiên của loài người.”
Vladimir gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng ánh mắt ông vẫn ánh lên niềm tự hào. “Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể, đồng chí Korolev. Bây giờ chỉ còn chờ vào chính nó.”
Tiếng đếm ngược bắt đầu vang lên, từng giây một trôi qua, căng thẳng bao trùm lên toàn bộ khu vực. Korolev nắm chặt tay, những giây phút này, ông biết rằng không chỉ là tương lai của Liên Xô mà còn là tương lai của loài người đang chờ đợi.
“Khai hỏa!” Giọng người chỉ huy vang lên và trong chốc lát, R-7 lao vút lên bầu trời với một tiếng nổ rung trời. Ánh lửa rực rỡ của động cơ phản lực chiếu sáng cả vùng trời tối.
Trong phòng điều khiển, mọi người dán mắt vào màn hình, theo dõi từng thông số. Korolev và Vladimir đứng lặng, hồi hộp chờ đợi tín hiệu từ Sputnik 1.
Rồi, âm thanh đơn giản nhưng đầy ý nghĩa vang lên – một tín hiệu vô tuyến từ không gian, tín hiệu của Sputnik 1. Cả phòng như nổ tung trong tiếng reo hò và vỗ tay. Sputnik 1 đã thành công, nó đã đi vào quỹ đạo.
Korolev mỉm cười, ánh mắt ông như nhìn thấy trước một tương lai rực rỡ. “Chúng ta đã làm được,” ông thì thầm. “Chúng ta đã mở ra một kỷ nguyên mới.”
Tại Washington, James bước nhanh vào phòng họp của John với vẻ mặt nghiêm trọng. Ông đưa ra một tờ báo vừa được in, trên trang nhất là tiêu đề lớn: “Liên Xô Phóng Thành Công Vệ Tinh Đầu Tiên”.
John cầm tờ báo, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó. “Sputnik… Họ đã làm được.”
James ngồi xuống ghế đối diện, tay vẫn còn run nhẹ. “John, chúng ta không thể chậm trễ nữa. Chúng ta phải đáp trả ngay. Vanguard cần phải sẵn sàng.”
John ngẩng lên, đôi mắt ông ánh lên sự cương quyết. “Đúng vậy, James. Hãy bắt đầu ngay lập tức. Chúng ta sẽ không để Liên Xô vượt qua mà không có câu trả lời.”
Và thế là cuộc đua không gian giữa Hoa Kỳ và Liên Xô chính thức bắt đầu, mở ra một thời kỳ mới đầy thách thức và kịch tính trong lịch sử loài người. Những người như Sergei Korolev và John, James sẽ trở thành những nhân vật quan trọng trong cuộc chiến vĩ đại này, khi hai siêu cường lao vào một cuộc đua không chỉ để giành ưu thế quân sự mà còn để chứng minh khả năng chinh phục những biên giới xa xôi nhất của con người.