Cách Thần Đèn Học Hiểu Loài Người - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Với Cô Bé Đáng Yêu
Sau một thời gian dài ngủ yên trong bóng tối của chiếc đèn, thần đèn lại cảm nhận được luồng sáng ấm áp đánh thức mình. Làn khói xanh một lần nữa tỏa ra, và hắn từ từ hiện hình, đối diện với người đã gọi mình.
Nhưng lần này, thần đèn không thấy một người đàn ông quyền lực hay tham vọng, mà là một cô bé khoảng mười tuổi với đôi mắt to tròn, sáng ngời. Cô bé mặc một chiếc váy đơn giản, mái tóc đen óng buộc gọn phía sau. Đôi mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng khi thấy thần đèn xuất hiện.
Thần đèn vẫn giữ gương mặt vô cảm của mình, nhưng trong lòng cảm thấy chút gì đó khác biệt. Cô bé này không giống những người hắn từng gặp trước đây, không toát lên sự tham vọng hay khát khao quyền lực.
“Xin chào, thần đèn!” cô bé cất tiếng, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo.
Thần đèn cúi đầu đáp lại, giọng nói đều đều: “Ta là thần đèn. Ngươi đã triệu hồi ta. Hãy đưa ra ba điều ước của ngươi, và ta sẽ thực hiện.”
Cô bé chớp mắt ngạc nhiên, như thể không ngờ rằng thần đèn lại nghiêm trang như vậy. Nhưng rồi cô bé mỉm cười, tiến đến gần hắn một chút.
“Vậy là ngươi có thể thực hiện mọi điều ước sao, thần đèn?” Cô hỏi, đôi mắt long lanh hi vọng.
“Đúng vậy. Bất kỳ điều ước nào ngươi mong muốn, ta sẽ biến nó thành hiện thực.”
Cô bé nhíu mày suy nghĩ. Sau một lúc, cô ngước lên nhìn thần đèn và mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
“Vậy… điều ước đầu tiên của cháu…” cô bé dừng lại, như thể đang cân nhắc thật kỹ. “Cháu muốn có một chú mèo làm bạn.”
Thần đèn khẽ nhướng mày. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một điều ước giản dị đến vậy. Mọi người hắn từng gặp trước đây đều chỉ cầu xin sự giàu sang, quyền lực hay trường sinh. Nhưng cô bé này chỉ muốn có một chú mèo.
Không để lộ vẻ ngạc nhiên, thần đèn vẫn giơ tay lên và hô một câu thần chú. Làn khói xanh cuộn tròn, và ngay trước mặt cô bé, một chú mèo nhỏ xinh xắn, bộ lông trắng mượt như tuyết, xuất hiện. Chú mèo ngước lên nhìn cô bé và nhẹ nhàng cất tiếng “meo” thân thiết.
“Ôi, đáng yêu quá!” Cô bé reo lên vui sướng, ngồi xuống ôm chú mèo vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó. Nụ cười của cô làm thần đèn bất giác lặng đi, và trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy một sự ấm áp lạ lùng lan tỏa trong lòng.
Thần đèn khẽ nghiêng đầu, nhìn cô bé chăm chú. Đối với hắn, việc một sinh vật sống có thể mang lại niềm vui thuần khiết đến vậy thật sự là điều khó hiểu. Hắn không thể hiểu được cảm giác ấy – sự kết nối của cô bé với chú mèo nhỏ trong vòng tay.
“Cô bé, vì sao ngươi lại muốn một chú mèo?” Thần đèn cất tiếng hỏi, lòng đầy tò mò mà chính hắn cũng không nhận ra.
Cô bé ngước nhìn lên, đôi mắt lấp lánh. “Vì cháu không có anh chị em, và mẹ cháu thì đi làm cả ngày. Cháu muốn có một người bạn để không cảm thấy cô đơn. Một chú mèo sẽ là người bạn hoàn hảo!”
“Cô đơn?” Thần đèn nhắc lại, lặp đi lặp lại từ đó trong đầu mình. Đây là một khái niệm hoàn toàn xa lạ với hắn. Hắn chưa từng nghĩ rằng sự thiếu vắng có thể tạo nên cảm giác trống trải đến vậy.
“Thần đèn ơi, ngươi đã bao giờ cảm thấy cô đơn chưa?” cô bé hỏi, giọng trầm xuống.
Thần đèn thoáng bối rối. Hắn chưa từng suy nghĩ về bản thân như một cá thể cô đơn hay không cô đơn. Hắn chỉ biết phục vụ, và khi không có ai triệu hồi, hắn chìm vào giấc ngủ trong bóng tối. Nhưng giờ đây, cô bé này đã đặt cho hắn một câu hỏi khiến hắn bối rối.
“Ta không có khái niệm về sự cô đơn. Ta chỉ tồn tại để phục vụ và thực hiện điều ước của con người.”
Cô bé ngẫm nghĩ một lúc, rồi mỉm cười dịu dàng. “Vậy thì từ nay, khi ngươi thức tỉnh, ngươi có thể nghĩ về cháu và chú mèo này nhé! Như thế ngươi sẽ không cảm thấy một mình.”
Lời nói của cô bé khiến thần đèn lặng thinh. Đây là lần đầu tiên có ai đó nói với hắn như vậy, và lần đầu tiên, hắn cảm thấy một chút gì đó đọng lại trong tâm hồn mình – một thứ mà hắn không thể gọi tên.
“Cảm ơn ngươi, thần đèn,” cô bé nói, ánh mắt tràn đầy lòng biết ơn. “Ngươi đã làm cháu rất hạnh phúc.”
Thần đèn khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Trong ánh sáng ấm áp của buổi chiều, hắn nhìn cô bé âu yếm ôm chú mèo, tiếng cười trong trẻo của cô vang vọng trong căn phòng nhỏ.
“Ta sẽ nhớ điều này,” thần đèn thì thầm trong lòng.
Rồi, hắn tan vào làn khói, trở về với chiếc đèn cổ xưa. Nhưng lần này, hắn không chỉ mang theo ký ức về một nhiệm vụ hoàn thành. Lần đầu tiên, trong tâm trí hắn xuất hiện một hình ảnh: nụ cười của cô bé cùng chú mèo nhỏ trong vòng tay.