Cách Thần Đèn Học Phép Thuật - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Không Phép Thuật
Trong một vùng sa mạc xa xôi, nơi gió cuốn cát vàng tung bay, tồn tại một chiếc đèn dầu cũ kỹ phủ đầy bụi. Vào một đêm tối, khi ánh trăng chiếu sáng qua lớp bụi dày, một ánh sáng xanh mờ nhạt lóe lên từ trong chiếc đèn.
“Ta… ta là ai?” một giọng nói yếu ớt vang lên. Đó là Thần Đèn, một linh hồn hiền lành, mới xuất hiện nhưng còn rất mơ hồ về chính mình. Hình dạng của Thần Đèn mờ ảo, hệt như một luồng khói xanh yếu ớt, không có chút phép thuật nào.
Ngơ ngác nhìn xung quanh, Thần Đèn thấy mình bị mắc kẹt trong một không gian chật hẹp. Chiếc đèn dầu, với lớp đồng xỉn màu và nhiều vết nứt, là ngôi nhà đầu tiên của cậu, nhưng cậu lại cảm thấy cô đơn vô cùng.
“Ta được sinh ra để làm gì?” Thần Đèn tự hỏi, trong lòng có chút xao xuyến. Cậu nhớ mang máng về một sứ mệnh cao cả, rằng mình được sinh ra để giúp đỡ mọi người, nhưng lại không hiểu làm cách nào để thực hiện điều đó.
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vang lên gần đó. Một người lái buôn già, tên là Amon, phát hiện chiếc đèn cũ và tò mò cúi xuống nhặt lên.
“Ồ, một chiếc đèn cũ. Không biết có giá trị gì không, nhưng ít nhất cũng thắp sáng được,” Amon lẩm bẩm.
Khi bàn tay Amon vô tình chạm vào chiếc đèn, một tia sáng mờ nhạt bắn ra, khiến Thần Đèn bất ngờ xuất hiện trước mặt ông.
“A… Anh là ai?” Thần Đèn nói, mắt nhìn Amon đầy thắc mắc.
Người lái buôn kinh ngạc lùi lại, sau đó mỉm cười hài hước: “Ta là Amon, một người buôn đi khắp sa mạc. Còn ngươi là… gì vậy?”
“Ta… là Thần Đèn,” Thần Đèn ấp úng. “Nhưng… ta không có phép thuật, không biết làm thế nào để giúp người khác…”
Amon gật gù, vuốt cằm suy tư: “Không có phép thuật? Vậy ngươi làm gì được?”
Thần Đèn lắc đầu, ánh mắt buồn bã: “Ta không biết. Ta chỉ có một mơ ước là sẽ trở thành một Thần Đèn quyền năng, để có thể giúp đỡ những ai cần giúp.”
Người lái buôn nhìn Thần Đèn với ánh mắt thương cảm. “Có lẽ ngươi phải học hỏi thêm để đạt được điều đó. Ta từng nghe về một bậc thầy phép thuật tên là Thái Ất Chân Nhân. Người ấy sống trong một hang động sâu trong núi, cách đây không xa. Có lẽ ngài ấy có thể giúp ngươi.”
Thần Đèn sáng mắt lên, một tia hy vọng lóe lên trong lòng. “Ngươi có thể chỉ cho ta đường tới đó không?”
Amon cười khẽ. “Được thôi. Nhưng đổi lại, hãy hứa rằng nếu ngươi trở thành một Thần Đèn quyền năng, ngươi sẽ quay lại giúp ta khi ta cần. Ta sẽ dẫn đường cho ngươi.”
Thần Đèn gật đầu, quyết tâm lấp lánh trong mắt. “Ta hứa!”
Ngày hôm sau, khi mặt trời mới ló dạng, Amon và Thần Đèn bắt đầu cuộc hành trình dài và gian nan đến nơi Thái Ất Chân Nhân sinh sống. Trên đường đi, Thần Đèn nhìn thấy nhiều kỳ quan và gặp gỡ những con người đang đối mặt với khó khăn.
“Tại sao ngươi lại muốn có phép thuật để giúp đỡ người khác?” Amon hỏi khi họ đi qua một khu làng nhỏ, nơi những người dân đang phải chống chọi với hạn hán khắc nghiệt.
“Vì ta cảm thấy rằng đó là sứ mệnh của ta. Ta muốn làm cho cuộc sống của họ tốt đẹp hơn, muốn nhìn thấy họ mỉm cười hạnh phúc,” Thần Đèn đáp, đôi mắt nhìn về ngôi làng với vẻ cảm thông.
Amon trầm ngâm: “Ngươi có một trái tim tốt, Thần Đèn. Nhưng đôi khi phép thuật không phải là tất cả. Hãy nhớ điều này.”
Cuối cùng, sau nhiều ngày băng qua sa mạc và leo lên những con đường hiểm trở, họ cũng đến được nơi Thái Ất Chân Nhân sống. Một hang động lớn hiện ra trước mắt họ, với những dòng nước từ trên cao chảy xuống, tạo nên một khung cảnh huyền bí.
Amon mỉm cười: “Đây là nơi ta phải rời đi. Ngươi hãy vào trong đó, tìm gặp Thái Ất Chân Nhân. Hãy nhớ lời hứa của ngươi.”
Thần Đèn cúi đầu cảm ơn: “Ta sẽ không quên. Cảm ơn ngươi, Amon.”
Với tâm trạng hồi hộp, Thần Đèn bước vào hang động tối tăm. Bên trong là một không gian rộng lớn, với những ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn ma thuật xung quanh. Ở giữa hang động, một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi thiền, xung quanh ông là các quyển sách và những đồ vật phép thuật kỳ lạ.
“Chào ngươi, linh hồn trẻ tuổi,” ông lão cất giọng trầm, không mở mắt nhưng biết rõ Thần Đèn đã đến.
“Thưa ngài, ngài có phải là Thái Ất Chân Nhân?” Thần Đèn cung kính hỏi.
“Đúng vậy,” ông lão đáp. “Ngươi đến đây tìm ta có việc gì?”
Thần Đèn thành thật kể lại mong muốn của mình: “Thưa ngài, ta là Thần Đèn, nhưng ta không có phép thuật. Ta muốn học phép để giúp đỡ người khác.”
Thái Ất Chân Nhân khẽ mở mắt, ánh mắt ông sâu thẳm, như nhìn thấu qua linh hồn Thần Đèn. “Phép thuật không phải là điều dễ dàng có được, và việc học phép cũng không dành cho những kẻ nản lòng. Ngươi có sẵn lòng học hỏi không?”
Thần Đèn đáp ngay lập tức, giọng nói chứa đựng sự quyết tâm: “Ta sẵn lòng, dù có khó khăn đến đâu.”
Thái Ất gật đầu, trong mắt ông thoáng hiện sự hài lòng. “Tốt. Ta sẽ dạy ngươi những điều cơ bản, nhưng phải nhớ rằng kiên nhẫn và sự quyết tâm là hai phẩm chất không thể thiếu. Nếu không có những điều đó, phép thuật sẽ chỉ là gánh nặng.”
“Ta sẽ không từ bỏ!” Thần Đèn đáp với niềm tin.
Thái Ất Chân Nhân mỉm cười nhẹ nhàng: “Vậy thì, hãy bắt đầu với bài học đầu tiên: Kiên nhẫn và tập trung. Đôi khi, sức mạnh đến từ chính tâm trí của ngươi, không phải từ phép thuật bên ngoài.”
Cuộc hành trình học phép thuật của Thần Đèn đã chính thức bắt đầu, với những thử thách phía trước mà cậu chưa từng tưởng tượng đến.
Nếu sếp thấy cần điều chỉnh gì, em sẵn sàng sửa ngay nhé.