Cái Chết Của Nhà Tiên Tri - Chương 10
Chương 10: Hồi Kết
Đám đông chao đảo trước sự xuất hiện bất ngờ của Đổng Thái. Ánh mắt ông ta sắc lạnh, nhưng Tiểu Bảo không lùi bước. “Chúng ta đang ở đây để vạch trần sự thật!” anh tuyên bố, giọng nói mạnh mẽ và kiên định.
“Ngươi không biết mình đang làm gì,” Đổng Thái nói, cố gắng duy trì quyền lực trong ánh mắt của đám đông. “Chúng sẽ không đứng về phía ngươi!”
“Ngược lại, sự thật sẽ dẫn dắt chúng ta!” Tiểu Bảo đáp, ánh mắt không rời khỏi Đổng Thái. “Chúng ta đã nghe quá nhiều âm mưu từ ông. Đã đến lúc phải trả giá cho những gì ông đã làm!”
“Ngươi nghĩ rằng một kẻ lạ mặt như ngươi có thể thuyết phục dân chúng sao?” Đổng Thái quát, sắc mặt đã bắt đầu mất tự tin.
“Có chứ,” Tiểu Bảo khẳng định. “Bởi vì chúng ta đứng đây không phải chỉ để nghe lời ông. Chúng ta đứng đây để bảo vệ những người vô tội, để đảm bảo rằng không ai bị sát hại vì những âm mưu của ông!”
Một làn sóng phấn khích lan tỏa trong đám đông. Các quan chức đứng bên cạnh Tiểu Bảo cũng bắt đầu hô to. “Chúng ta sẽ không im lặng!”
Lý Thông bước lên, giọng nói vang vọng: “Chúng ta đã thu thập chứng cứ về kế hoạch của Đổng Thái. Hắn đã âm thầm lợi dụng sự sợ hãi của chúng ta để thực hiện những âm mưu xấu xa!”
“Không thể để hắn thao túng nữa!” một người trong đám đông hét lên, làm cho mọi người thêm phần phấn khích.
“Bằng chứng đâu?” Đổng Thái hỏi, cố gắng giữ lại sự bình tĩnh. “Các ngươi không có gì cả!”
“Chúng ta có đây!” Tiểu Bảo giơ cuốn nhật ký của Đổng Thái lên cao. “Tất cả những kế hoạch của ông đều được ghi lại trong đây. Đây là bằng chứng cho sự tham lam và mưu mô của ông!”
“Không!” Đổng Thái gầm lên, gương mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận. “Ngươi không thể công khai điều này!”
“Tại sao không?” Tiểu Bảo nói, giọng đầy tự tin. “Ông đã lừa dối chúng tôi quá lâu rồi. Đã đến lúc sự thật phải được phơi bày!”
Đám đông đứng im lặng, mọi ánh mắt đều dồn vào Tiểu Bảo và cuốn nhật ký. Tình thế dần chuyển biến, và Tiểu Bảo cảm nhận được sức mạnh từ phía họ. “Hãy nghe những gì chúng tôi đã tìm hiểu!” anh nói, và bắt đầu đọc to những đoạn trong nhật ký.
“Các ngươi hãy nghe đây! Đổng Thái đã lên kế hoạch thanh trừng những kẻ phản bội! Ông ta đã thao túng các quan chức trong triều, để phục vụ cho lợi ích cá nhân!”
Sự phẫn nộ dâng trào trong đám đông. Tiếng xì xầm vang lên, và những người tham dự bắt đầu đứng dậy, nhấn mạnh sự đồng tình với những gì Tiểu Bảo nói. “Chúng ta không thể để điều này tiếp diễn!” họ hô to.
“Im lặng!” Đổng Thái quát, nhưng đã quá muộn. “Các ngươi không thể tin vào những lời của một kẻ lạ mặt!”
“Chúng ta không còn sợ hãi!” một người phụ nữ trong đám đông nói lớn. “Chúng ta đã nhìn thấy rõ sự thật!”
“Tôi không thể để các ngươi phá hủy triều đình này!” Đổng Thái hét lên, rõ ràng cảm thấy quyền lực đang vụt khỏi tay.
Nhưng Tiểu Bảo không cho phép ông ta có cơ hội đó. “Các bạn, hãy đứng lên! Hãy đấu tranh vì sự thật và công lý!” anh kêu gọi. “Chúng ta có thể thay đổi mọi thứ!”
“Đúng! Chúng ta sẽ không chịu đựng thêm nữa!” Đám đông đồng thanh hô lên, khí thế như một cơn bão.
Bất ngờ, Đổng Thái rút thanh kiếm từ thắt lưng. “Ta sẽ không để bất kỳ ai lật đổ ta!” ông ta quát, nhưng tiếng nói của ông không còn sức nặng.
“Đừng! Đừng hành động ngu ngốc!” Lý Thông lên tiếng, nhưng Đổng Thái đã lao về phía Tiểu Bảo.
Trong khoảnh khắc quyết định, Tiểu Bảo nhanh chóng tránh đi, nhưng Đổng Thái đã vấp phải một viên đá và ngã xuống đất. Trong khi mọi người bắt đầu lao về phía ông ta, Lý Thông kêu lên: “Chúng ta không cần phải đổ máu! Hãy giữ bình tĩnh!”
Sự hỗn loạn xảy ra, nhưng điều đó đã tạo cơ hội cho Tiểu Bảo và các quan chức khác tiếp cận. “Đổng Thái! Hãy đầu hàng!” Tiểu Bảo nói, tay vẫn cầm cuốn nhật ký. “Ông không thể thoát khỏi sự thật!”
Cuối cùng, những người lính trung thành với Đổng Thái bắt đầu rút lui, thấy rằng tình hình không còn nằm trong tầm kiểm soát. Một vài quan chức khác cũng đi về phía Tiểu Bảo, bày tỏ sự ủng hộ.
“Ta không thể để các ngươi tiếp tục!” Đổng Thái quát lên, nhưng trong sâu thẳm, ông biết rằng sự nghiệp của mình đã đến hồi kết.
“Đây chính là sự thật mà ông không thể chạy trốn,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt sáng rực. “Chúng ta sẽ không để ông tiếp tục thao túng những người vô tội!”
“Ngươi sẽ phải trả giá!” Đổng Thái gầm lên, nhưng Tiểu Bảo không còn sợ hãi.
Khi tiếng hô của đám đông càng lúc càng lớn, Tiểu Bảo cảm nhận được sức mạnh từ sự đoàn kết của họ. “Chúng ta sẽ đứng vững!” anh khẳng định, quyết tâm mạnh mẽ.
Cuối cùng, Đổng Thái bị bao vây, không còn lối thoát. Ông ta quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy tức giận và hối tiếc. “Ngươi không thể làm điều này!” ông ta kêu lên.
“Không, chính ông đã tự làm điều đó,” Tiểu Bảo đáp, giọng nói không chút mềm yếu. “Ông sẽ phải trả giá cho những gì đã gây ra.”
Cơ hội đã đến, và Tiểu Bảo cùng với những người ủng hộ nhanh chóng công bố sự thật trước toàn bộ dân chúng. Những bằng chứng đã được thu thập và không còn đường lui cho Đổng Thái. Ông ta bị bắt giữ và sẽ phải đứng trước công lý vì những tội ác mà ông đã gây ra.
Khi Tiểu Bảo nhìn ra đám đông, anh cảm thấy một niềm hạnh phúc dâng trào. Mọi người đã đứng lên vì sự thật, vì công lý. Họ đã không còn sợ hãi, và ánh sáng của sự thật đã vén màn những bí mật đen tối.
“Chúng ta đã chiến thắng!” Tiểu Bảo hô lên, và đám đông vang lên những tiếng hoan hô. Họ đã cùng nhau viết nên một chương mới cho triều đại, một chương đầy hy vọng và tự do.
Lý Thông đứng bên cạnh, ánh mắt ông tràn đầy tự hào. “Ngươi đã làm rất tốt, Tiểu Bảo. Sự dũng cảm của ngươi đã mang lại ánh sáng cho nơi này.”
“Đó là sức mạnh của sự thật và lòng đoàn kết,” Tiểu Bảo nói, nở một nụ cười rạng rỡ. “Chúng ta đã cùng nhau làm nên điều này.”
Và như vậy, cuộc chiến vì sự thật đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình của họ vẫn còn tiếp diễn. Họ sẽ tiếp tục đứng lên vì công lý, không chỉ cho bản thân mà cho cả những người khác trong triều đại này.
Câu chuyện của Tiểu Bảo và Lý Thông sẽ sống mãi trong lòng người dân, như một biểu tượng của sự dũng cảm, lòng trung thành và sức mạnh của sự thật. Họ đã làm nên điều không thể, và thế giới của họ sẽ mãi mãi thay đổi.