Cái Chết Của Nhà Tiên Tri - Chương 7
Chương 7: Cạm Bẫy
Tiểu Bảo nín thở khi Đổng Thái bước vào phòng. Ông ta dừng lại, ánh mắt quét qua Tôn Tử và Lưu Tĩnh, rồi nói bằng giọng lạnh lùng: “Chúng ta không có nhiều thời gian. Cuộc thanh trừng sẽ diễn ra sớm thôi.”
“Ông đã chuẩn bị kỹ lưỡng chưa?” Lưu Tĩnh hỏi, giọng điệu đầy lo lắng.
“Đương nhiên,” Đổng Thái đáp, không che giấu sự kiêu ngạo. “Tất cả đã được lên kế hoạch. Những kẻ chống đối sẽ không có cơ hội chạy trốn.”
Tiểu Bảo cảm thấy nỗi lo sợ dâng lên trong lòng. Anh biết rằng mình cần phải thoát ra khỏi đây và thông báo cho Lý Thông trước khi quá muộn. Anh nhanh chóng tìm một lối thoát, nhưng mọi ngả đường đều có vẻ như bị chặn.
Khi Đổng Thái tiếp tục thảo luận với Tôn Tử và Lưu Tĩnh về chi tiết của kế hoạch, Tiểu Bảo lén lút lùi về phía cửa sổ. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng bước chân và cảm giác như có ai đó đang đến gần.
“Chết tiệt!” anh thì thầm, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng chưa kịp thoát ra, cánh cửa mở toang, và một người lính bước vào, nhìn thẳng vào Tiểu Bảo. “Ngươi là ai?” hắn hỏi, giọng nói sắc lạnh.
Tiểu Bảo biết rằng không thể nói dối. “Tôi… tôi là một người qua đường,” anh trả lời, cảm thấy tim đập thình thịch.
“Ngươi không thể ở đây!” người lính gầm lên, tiến gần hơn.
“Chạy!” Tiểu Bảo hô lớn, không còn thời gian để suy nghĩ. Anh lao ra cửa, nhưng người lính đã chặn lại. Trong lúc hoảng loạn, Tiểu Bảo tìm cách né tránh và lao ra ngoài, nhưng không may bị người lính giữ lại.
Đồng thời, bên trong phòng, Đổng Thái và những người còn lại cũng bị bất ngờ bởi tiếng ồn. “Có kẻ nào vào!” Đổng Thái quát, ánh mắt sắc lạnh quét qua không gian.
“Để ta xem hắn là ai!” Tôn Tử nói, và họ lao ra ngoài, theo dấu tiếng động.
Tiểu Bảo nỗ lực giằng co với người lính. Anh không thể để mình bị bắt. “Buông ra!” anh quát, cố gắng giải thoát khỏi sự kìm kẹp.
Lý Thông, đang ở bên ngoài theo dõi tình hình, nhận thấy sự náo động và nhanh chóng nhận ra rằng Tiểu Bảo đang gặp nguy hiểm. “Tiểu Bảo!” ông hô lên, lao vào trong.
“Giúp tôi!” Tiểu Bảo thét lên, hy vọng rằng Lý Thông sẽ kịp thời đến.
Lý Thông bước vào, ánh mắt kiên định. “Dừng lại!” ông quát với người lính. “Ngươi đang làm gì ở đây?”
Người lính nhìn về phía Lý Thông, vẻ mặt bất ngờ nhưng không mất cảnh giác. “Ngươi không có quyền xen vào chuyện này!”
“Ta không cho phép ngươi làm hại một người vô tội,” Lý Thông nói, bước đến gần, giọng nói đầy quyết đoán.
“Tất cả mọi người đều là kẻ thù,” người lính quát lại, nắm chặt vũ khí. “Ta sẽ không để cho bất kỳ ai ngăn cản Đổng Thái.”
Tiểu Bảo tận dụng thời cơ đó, lùi lại và đá mạnh vào chân người lính. Hắn ta bất ngờ, ngã xuống đất. Tiểu Bảo không chần chừ, lao ra ngoài. “Đi thôi!” anh hô lớn với Lý Thông.
Hai người nhanh chóng chạy ra khỏi nhà trọ, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay!” Lý Thông nói, và cả hai bắt đầu di chuyển nhanh chóng qua các con hẻm.
Khi họ đến một góc khuất, Tiểu Bảo dừng lại, thở hổn hển. “Chúng ta phải bàn kế hoạch tiếp theo. Đổng Thái chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.”
“Chúng ta cần phải thu thập đủ chứng cứ để vạch trần âm mưu của ông ta trước khi lễ hội diễn ra,” Lý Thông đồng ý, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đến gặp Lưu Huệ lần nữa. Ông ấy có thể biết thêm thông tin về những quan chức khác,” Tiểu Bảo đề xuất.
“Được, nhưng hãy cẩn thận. Chúng ta không biết Đổng Thái đã có kế hoạch gì đối với những kẻ đã biết quá nhiều,” Lý Thông cảnh báo.
Họ quyết định quay lại quán trà, nơi mà Lưu Huệ thường xuyên đến. Khi đến nơi, Tiểu Bảo cảm thấy có điều gì đó không ổn. Quán trà vắng vẻ hơn bình thường, và những khách hàng có vẻ như đang thì thầm với nhau.
“Kìa, Lưu Huệ!” Tiểu Bảo kêu lên khi nhìn thấy ông đang ngồi ở một góc. Nhưng khi họ đến gần, Lưu Huệ nhảy lên, vẻ mặt hoảng hốt.
“Các ngươi không nên ở đây!” ông ta hối hả, nhìn xung quanh. “Đổng Thái đã biết về các ngươi. Hắn đã gửi lính đi lùng kiếm.”
“Chúng tôi vừa gặp rắc rối lớn,” Tiểu Bảo nói, thở hổn hển. “Chúng tôi cần biết thêm thông tin về buổi họp bí mật của Đổng Thái.”
“Buổi họp đó sẽ diễn ra vào tối nay,” Lưu Huệ nói, giọng nói đầy lo lắng. “Hắn đã kêu gọi tất cả các quan chức để thảo luận về kế hoạch thanh trừng.”
“Chúng ta phải ngăn chặn nó,” Lý Thông khẳng định.
“Nhưng làm thế nào?” Lưu Huệ hỏi, vẻ mặt tuyệt vọng. “Nếu các ngươi bị phát hiện, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.”
“Chúng ta cần một kế hoạch mạo hiểm,” Tiểu Bảo đề xuất, lòng dũng cảm dâng trào. “Nếu chúng ta có thể thu thập đủ chứng cứ và công bố ngay tại buổi họp, có thể sẽ làm lung lay quyền lực của Đổng Thái.”
“Nhưng đó là một canh bạc lớn,” Lưu Huệ nói. “Hắn sẽ không tha thứ.”
“Không còn lựa chọn nào khác,” Lý Thông nói, ánh mắt ông kiên định. “Nếu chúng ta không hành động, sẽ có nhiều người vô tội bị tổn thương. Chúng ta cần phải tìm ra sự thật.”
Tiểu Bảo gật đầu, cảm thấy quyết tâm trong lòng. Họ đã đặt chân vào một cuộc chiến không chỉ vì sự sống còn của bản thân, mà còn vì công lý và sự thật. Đêm nay, tất cả sẽ được quyết định.