Cái Chết Của Pháp Sư - Chương 2
Chương 2: Bóng ma trong cung cấm
Đêm đầu tiên ở hoàng cung, không khí nặng nề bao trùm lấy mọi ngóc ngách. Gió thổi nhẹ qua các hành lang dài, mang theo tiếng rì rầm của các linh hồn không yên. Kỳ Lân bước đi chậm rãi, đôi mắt sắc sảo quan sát mọi thứ xung quanh. Ông đã từng đối mặt với nhiều hiện tượng siêu nhiên trong suốt cuộc đời mình, nhưng cảm giác về hoàng cung này lại hoàn toàn khác. Nó không chỉ là nỗi sợ hãi bình thường; có gì đó sâu xa hơn, u ám hơn, một thế lực vô hình nhưng nguy hiểm đang bao trùm nơi đây.
Kỳ Lân quyết định đi đến khu vực mà các cung nữ và lính gác đã nhìn thấy những bóng ma và nghe thấy tiếng khóc lạ. Đó là một căn phòng bỏ hoang nằm sâu trong cung cấm, nơi từng thuộc về cung nữ Lệ Hoa – người đã bị xử tử cách đây mười năm.
Khi đến gần căn phòng, Kỳ Lân cảm thấy nhiệt độ không khí giảm mạnh, khiến ông phải kéo áo khoác sát người hơn. Ông đặt tay lên cánh cửa gỗ cũ kỹ, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo và âm khí phát ra từ bên trong. Một tiếng kêu rên khẽ vang lên từ xa, như vọng lại từ quá khứ. Kỳ Lân nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bên trong căn phòng phủ đầy bụi và tàn tích của một thời xa xưa.
“Pháp sư Kỳ Lân…” Một giọng nói yếu ớt vang lên từ góc phòng.
Ông quay người lại, bắt gặp một cung nữ trẻ đứng ở cửa. Đó là Mai Linh, người đã được phân công giúp đỡ ông trong suốt thời gian ở hoàng cung.
“Ngài có thấy gì lạ không?” Mai Linh hỏi, giọng lo lắng rõ ràng.
“Căn phòng này… nó chứa đựng quá nhiều ký ức đau buồn. Nhưng ta cần thêm thời gian để hiểu rõ hơn,” Kỳ Lân đáp, mắt ông vẫn dán vào những dấu vết trên tường. Một trong số đó là những ký hiệu kỳ lạ, giống như dấu tích của một nghi lễ cổ xưa.
Mai Linh rùng mình. “Các cung nữ trong cung đều nói rằng đây là nơi linh hồn Lệ Hoa thường xuất hiện. Họ sợ hãi đến mức không ai dám bước vào đây nữa.”
Kỳ Lân tiến lại gần bức tường nơi có những ký hiệu. Ông đặt tay lên đó, nhắm mắt lại và cảm nhận dòng năng lượng ác liệt trào ra. “Không chỉ là bóng ma. Có một lời nguyền đang bám lấy nơi này.”
“Lời nguyền?” Mai Linh lùi lại, rõ ràng bị sốc.
“Đúng vậy. Những dấu hiệu này là của một nghi lễ hắc ám, một hình thức gọi hồn, nhưng nó đã bị gián đoạn. Có lẽ người thực hiện nghi lễ không hoàn thành được, nhưng năng lượng tiêu cực vẫn lưu lại và biến thành những hiện tượng kỳ lạ mà ngươi đã nghe nói.”
Mai Linh sợ hãi nhìn quanh căn phòng. “Vậy ngài có thể xua đuổi nó không, pháp sư?”
Kỳ Lân suy nghĩ một lúc, rồi quay lại nói: “Ta cần thêm thông tin về cung nữ Lệ Hoa và những gì xảy ra với cô ấy trước khi chết. Có lẽ cái chết của cô ấy là chìa khóa để giải quyết toàn bộ vụ việc.”
Mai Linh cúi đầu và thở dài. “Thưa ngài, không ai trong cung dám nhắc đến cái tên ấy. Những kẻ biết rõ sự việc đều đã bị chuyển đi hoặc… biến mất một cách bí ẩn. Tuy nhiên, ta có nghe nói Thái hậu từng rất thân thiết với Lệ Hoa. Nếu ngài cần thêm thông tin, có lẽ Thái hậu sẽ là người có thể giúp.”
Kỳ Lân gật đầu. “Ta sẽ gặp bà ấy. Cảm ơn ngươi, Mai Linh.”
Sáng hôm sau, Kỳ Lân được dẫn đến cung của Thái hậu. Thái hậu, dù đã lớn tuổi, vẫn giữ được vẻ uy nghiêm và quyền lực. Bà ngồi trên ghế, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kỳ Lân khi ông bước vào. Ánh mắt của bà, dù đầy sự bình thản, nhưng ẩn chứa một điều gì đó khó lường.
“Pháp sư Kỳ Lân, ngài muốn gặp ta để hỏi về cung nữ Lệ Hoa, đúng không?” Thái hậu mở lời, giọng bà lạnh lẽo nhưng rõ ràng.
“Đúng vậy, thưa Thái hậu,” Kỳ Lân nói, cúi đầu chào kính cẩn. “Ta nghe nói bà từng rất thân thiết với Lệ Hoa. Ta cần biết thêm về cái chết của cô ấy để có thể tìm ra nguyên nhân của những hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra trong hoàng cung.”
Thái hậu trầm ngâm một lúc, đôi mắt bà ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm. “Lệ Hoa… Cô ta từng là người hầu cận thân tín của ta, nhưng cô ta đã phạm phải một tội lớn. Cô ta bị kết tội phản bội triều đình, thông đồng với kẻ thù. Cái chết của cô ta là một sự trừng phạt xứng đáng.”
“Bà có tin rằng cô ấy thực sự phản bội?” Kỳ Lân hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Thái hậu nhíu mày, như bị đặt vào tình huống khó xử. “Đó là quyết định của triều đình. Ta chỉ có thể tin vào sự phán xét của Hoàng đế và các quan đại thần. Nhưng có những điều không phải ai cũng biết. Có lẽ ngài nên tìm hiểu thêm từ những người khác, thay vì hỏi ta.”
Kỳ Lân nhìn vào mắt Thái hậu, nhận ra bà đang che giấu điều gì đó. Nhưng ông hiểu rằng không thể ép buộc một người quyền lực như Thái hậu nói ra tất cả ngay lập tức.
“Cảm ơn Thái hậu,” Kỳ Lân nói, cúi đầu chào trước khi rời đi.
Bên ngoài cung, Mai Linh đứng đợi, nét mặt lo lắng. “Ngài đã nói chuyện với Thái hậu sao? Bà ấy nói gì về Lệ Hoa?”
“Bà ấy nói nhiều nhưng lại chẳng nói gì cả,” Kỳ Lân đáp, mắt nhìn thẳng về phía xa. “Rõ ràng, cái chết của Lệ Hoa không đơn giản chỉ là một vụ phản bội. Có những bí mật sâu kín hơn mà ta phải tự mình tìm hiểu.”
Cảm giác nặng nề lại bao trùm lấy Kỳ Lân. Ông biết rằng những gì sắp tới sẽ không dễ dàng, và cái bóng của âm mưu quyền lực đang dần hiện rõ.