Cái chết của thái y - Chương 1
Chương 1: Cái chết đột ngột
Sáng hôm đó, hoàng cung bừng tỉnh trong cảnh hỗn loạn. Một tin tức kinh hoàng truyền đi khắp nơi: Thái Y Lâm Đan, vị thái y nổi tiếng nhất trong triều đình, đã được phát hiện chết trong phòng riêng của mình. Thân thể ông nằm bất động trên chiếc ghế bằng gỗ đàn hương, tay nắm chặt một cuộn giấy, còn gương mặt dường như không có biểu hiện đau đớn, nhưng thần sắc u ám khiến người nhìn không khỏi rùng mình.
Hoàng hậu đích thân ra lệnh cho toàn bộ cung nhân tạm dừng mọi việc. Bà muốn có một cuộc điều tra ngay lập tức. “Thái Y Lâm Đan không thể nào chết một cách bí ẩn như vậy,” Hoàng hậu lẩm bẩm, đôi mắt đầy lo âu khi nhìn vào gương mặt trắng bệch của vị thái y. “Ông ấy chỉ mới hôm qua vẫn còn thăm bệnh cho Hoàng thượng, không có dấu hiệu của bệnh tật. Đây là một âm mưu!”
Triều đình lập tức triệu tập các thái y còn lại đến để khám nghiệm thi thể. Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, Thái Y Trần, người được giao trọng trách dẫn đầu, nói với giọng khô khốc: “Thưa Hoàng hậu, không có vết thương ngoại thương, nhưng chúng thần nghi ngờ rằng Thái Y Lâm Đan đã bị trúng độc.”
“Trúng độc?” Hoàng hậu bật dậy khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người trong phòng. “Làm sao một thái y giỏi như ông ấy lại có thể bị đầu độc mà không hay biết?”
“Đúng vậy, thưa Hoàng hậu. Chúng thần cũng thấy lạ lùng. Chất độc này không để lại dấu vết rõ ràng, có lẽ đây là một loại độc dược vô cùng hiếm thấy.”
“Phải điều tra ngay lập tức! Kẻ nào dám ám sát thái y của ta, nhất định phải trả giá.” Hoàng hậu siết chặt nắm tay, gương mặt sắc lạnh như băng giá.
Trong lúc đó, một cung nữ vội vã đến gần, trên tay cầm một cuộn giấy nhỏ được tìm thấy trong phòng của Thái Y Lâm Đan. Cô cúi đầu, run rẩy dâng lên cho Thái Y Trần. “Thưa ngài, đây là bức thư mà chúng thần tìm thấy bên cạnh thi thể của Thái Y Lâm Đan.”
Thái Y Trần cẩn thận mở cuộn giấy ra, mắt chăm chú đọc từng dòng. Trên đó, những chữ viết tay vụng về chỉ kịp ghi lại vài dòng ngắn ngủi: “Ta đã phát hiện ra một bí mật… liên quan đến… thuốc…”
“Thưa Hoàng hậu, có vẻ như đây là một bức thư chưa hoàn thành. Có lẽ trước khi bị đầu độc, Thái Y Lâm Đan đã cố gắng ghi lại điều gì đó quan trọng.” Thái Y Trần ngừng lại, đưa ánh mắt đầy nghi ngờ lên nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu đứng lặng người, đôi mắt đầy vẻ suy tư. “Thuốc… phải chăng ông ấy đã phát hiện ra điều gì đó mà kẻ khác không muốn tiết lộ?”
Thái Y Trần khẽ cúi đầu. “Chúng thần cũng nghĩ như vậy. Có lẽ Thái Y Lâm Đan đã tìm ra một phát hiện y học quan trọng, và ai đó không muốn bí mật đó bị lộ ra.”
“Chuyện này không thể đơn giản như vậy được.” Hoàng hậu quay sang nhìn Thái Y Trần. “Ngươi hãy tiếp tục điều tra. Ta muốn biết rõ từng chi tiết về cái chết này. Thái Y Lâm Đan là người mà Hoàng thượng vô cùng tin tưởng, không thể để ông ấy ra đi trong bí ẩn như vậy.”
Lúc này, Lâm Minh, con trai của Thái Y Lâm Đan, vừa trở về cung từ một cuộc hành trình dài để học hỏi y thuật. Anh chạy vội vào phòng, gương mặt tái xanh khi nhìn thấy thi thể cha mình. “Cha! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao… tại sao cha lại chết thế này?”
Hoàng hậu đứng lên, tiến lại gần Lâm Minh, đặt một tay lên vai anh. “Lâm Minh, ta hiểu nỗi đau của ngươi. Cha ngươi là người tài giỏi và đã cống hiến hết mình cho triều đình. Nhưng chúng ta nghi ngờ rằng cái chết của ông ấy không phải là tự nhiên. Có dấu hiệu cho thấy ông ấy bị đầu độc.”
Lâm Minh đứng bất động, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng. “Đầu độc sao? Nhưng… ai có thể làm điều đó với cha ta? Ông ấy là một trong những người giỏi nhất về dược học và độc dược. Không lẽ cha lại không nhận ra điều gì?”
“Chúng ta vẫn đang điều tra,” Hoàng hậu trấn an. “Nhưng ngươi nên biết rằng cha ngươi đã để lại một bức thư dở dang, có vẻ như ông ấy đã phát hiện ra điều gì đó liên quan đến một loại thuốc. Điều này có thể là nguyên nhân khiến kẻ nào đó muốn giết ông.”
Lâm Minh cầm lấy bức thư, mắt đọc nhanh qua những dòng ngắn ngủi. Tay anh run lên khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc của cha mình. “Một bí mật y học… Cha đã tìm ra điều gì đó, nhưng chưa kịp nói ra…”
Hoàng hậu nhìn Lâm Minh đầy thông cảm. “Ta biết đây là cú sốc lớn với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giúp cha mình tìm ra sự thật, ta cần ngươi tham gia vào cuộc điều tra. Ngươi là người duy nhất có thể hiểu rõ những gì cha ngươi đang nghiên cứu.”
Lâm Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ làm tất cả để tìm ra kẻ đã hại cha ta. Nếu đúng là có ai đó muốn che giấu một bí mật y học, ta sẽ không để họ đạt được mục đích.”
Hoàng hậu gật đầu. “Tốt. Ngươi hãy bắt đầu từ thư phòng của Thái Y Lâm Đan. Có thể ông ấy đã để lại manh mối nào đó về bí mật này.”
Lâm Minh cúi chào Hoàng hậu, lòng đầy quyết tâm. Anh sẽ không để cái chết của cha mình trở thành một điều vô nghĩa. Bí mật mà cha anh đang nắm giữ có thể thay đổi tất cả, và anh biết mình phải làm mọi thứ để phơi bày sự thật, dù điều đó có đưa anh đối đầu với những thế lực nguy hiểm nhất trong triều đình.