Cái chết của thái y - Chương 6
Chương 6: Cuộc đối đầu nguy hiểm
Trưởng làng nhắc lại với giọng thâm trầm, “Không lâu trước ngươi, có những kẻ từ triều đình đã đến đây. Họ không công khai mục đích, nhưng rõ ràng là họ đang tìm kiếm thứ gì đó—có thể là cuốn sách mà ngươi đang tìm.”
Lâm Minh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Có thể những kẻ đó là tay chân của Thái Y Trần hoặc thuộc về một thế lực khác trong triều đình, cùng mục tiêu tìm kiếm cuốn sách cổ của lão Hàn. Nếu vậy, anh phải hành động nhanh chóng trước khi cuốn sách rơi vào tay những kẻ có dã tâm.
“Cháu hiểu rồi,” Lâm Minh đáp, ánh mắt kiên quyết. “Cháu phải tìm ra cuốn sách đó trước họ, bằng mọi giá.”
Trưởng làng nhíu mày, đôi mắt lộ vẻ lo lắng. “Ngươi là con trai của Thái Y Lâm Đan, một người có trái tim nhân hậu và tinh thần dũng cảm. Nhưng đừng quá chủ quan. Con đường dẫn đến hang động của lão Hàn đầy nguy hiểm, và những kẻ kia có thể không chừa bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.”
Lâm Minh cúi chào cảm tạ, rồi rời khỏi ngôi nhà của trưởng làng. Anh nhanh chóng chuẩn bị cho chuyến đi vào núi, mang theo những vật dụng cần thiết và một tinh thần đầy cảnh giác. Con đường mà anh sắp đi không chỉ là tìm kiếm cuốn sách, mà còn có thể là cuộc chiến sống còn với những kẻ đang rình rập trong bóng tối.
Hôm sau, Lâm Minh bắt đầu hành trình lên núi, nơi hang động của lão Hàn nằm sâu trong rừng già. Đường lên núi gồ ghề, đầy rẫy những cây cối rậm rạp và dốc đứng. Anh phải mất nhiều giờ leo qua những vách đá, băng qua những con suối lạnh lẽo, đôi mắt luôn cảnh giác từng tiếng động xung quanh.
Khi mặt trời bắt đầu xuống dần, Lâm Minh cuối cùng cũng tới được miệng hang động mà trưởng làng đã chỉ dẫn. Một cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy anh. Bóng tối bên trong hang như nuốt chửng mọi tia sáng yếu ớt còn sót lại của ngày, tạo ra một không gian u ám, lạnh lẽo.
Lâm Minh chuẩn bị đèn dầu và bước vào trong. Hang động sâu hơn anh tưởng, những bức tường đá phủ đầy rêu xanh ẩm ướt, và không khí ngột ngạt. Anh tiếp tục tiến vào sâu hơn, ánh sáng từ đèn dầu nhấp nháy trong bóng tối.
Đột nhiên, từ phía sâu trong hang, một âm thanh nhỏ vang lên—tiếng bước chân vội vã. Lâm Minh nhanh chóng tắt đèn dầu, ẩn mình vào một góc khuất. Anh ngừng thở, lắng nghe kỹ. Có ai đó ở đây.
Một bóng người mờ ảo xuất hiện trong ánh sáng yếu ớt của hang. Đó là một người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ rộng vành. Hắn ta đang cẩn thận nhìn quanh, dường như cũng đang tìm kiếm thứ gì đó. Rõ ràng, hắn là một trong những kẻ mà trưởng làng đã cảnh báo.
Lâm Minh quyết định theo dõi hắn. Người đàn ông di chuyển nhanh chóng về phía sâu hơn trong hang, nơi mà Lâm Minh chưa kịp khám phá. Hắn cúi xuống trước một vách đá, rồi kéo ra một mảnh vải lớn phủ kín một hốc nhỏ trong tường. Bên trong hốc là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, khắc đầy những ký hiệu phức tạp.
“Hóa ra đây là nơi lão Hàn giấu cuốn sách,” Lâm Minh thì thầm với chính mình.
Nhưng ngay lúc đó, người đàn ông quay lại, ánh mắt sắc bén như đã cảm nhận được sự hiện diện của ai đó. “Ai đó?” Hắn gọi, giọng đầy nghi ngờ.
Lâm Minh không còn thời gian để lẩn trốn. Anh bước ra từ chỗ nấp, tay giữ chắc thanh đoản đao mà anh mang theo phòng vệ.
“Ngươi là ai?” Người đàn ông hỏi, tay đặt lên cán kiếm bên hông.
“Ta là Lâm Minh, con trai của Thái Y Lâm Đan,” anh nói với giọng kiên quyết. “Cha ta đã phát hiện ra bí mật về cuốn sách này, và ta ở đây để hoàn thành công việc của ông.”
Người đàn ông cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng. “Thái Y Lâm Đan sao? Ông ta đã quá gần với bí mật, và đó là lý do ông ta phải chết. Nếu ngươi cũng muốn kết thúc giống cha ngươi, thì cứ việc tiếp tục điều tra.”
Lâm Minh nhíu mày, cố gắng kiềm chế cơn giận. “Vậy ngươi là người đã hại cha ta?”
“Không phải ta, nhưng ta biết những kẻ đứng sau chuyện đó,” người đàn ông đáp, giọng đầy thách thức. “Và ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội tìm ra sự thật. Bí mật này không dành cho những kẻ yếu đuối.”
Không đợi thêm lời nào, người đàn ông rút kiếm ra và lao tới. Lâm Minh lập tức phản ứng, dùng đoản đao chống lại đòn tấn công của hắn. Hai người lao vào nhau trong một cuộc chiến khốc liệt giữa bóng tối của hang động. Tiếng kim loại va chạm vang dội trong không gian chật hẹp.
Lâm Minh né một đường chém từ đối phương, rồi nhanh chóng phản công bằng một cú đâm về phía ngực hắn. Nhưng người đàn ông nhanh nhẹn lùi lại, tránh né đòn tấn công một cách dễ dàng.
“Ngươi nhanh nhẹn đấy, nhưng điều đó không đủ!” Hắn hét lên, tung ra hàng loạt đòn tấn công liên tục.
Lâm Minh cảm thấy áp lực gia tăng, nhưng anh vẫn kiên định, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh biết rằng mình không thể thua trong cuộc chiến này. Bí mật về cái chết của cha anh, và cả bí mật trong cuốn sách kia, đang nằm ngay trước mắt anh.
Sau một vài cú giao tranh, Lâm Minh nhìn thấy cơ hội. Khi người đàn ông lao tới lần nữa, anh lách người sang bên, tránh đòn tấn công, và dùng hết sức đánh trúng tay đối phương, khiến thanh kiếm rơi xuống đất.
Người đàn ông gầm lên, nhưng trước khi hắn kịp nhặt lại vũ khí, Lâm Minh đã đẩy hắn ngã xuống đất và kề đoản đao vào cổ hắn.
“Ngươi đã thua,” Lâm Minh nói, giọng trầm đầy quyết liệt. “Giờ hãy nói cho ta biết tất cả. Ai đã giết cha ta, và vì sao các ngươi muốn cuốn sách này?”
Người đàn ông thở dốc, ánh mắt đầy sự thù hận. Nhưng hắn không còn lựa chọn. “Ngươi nghĩ mình thắng sao, Lâm Minh? Bí mật này sẽ chôn vùi ngươi như nó đã chôn vùi cha ngươi. Nhưng được thôi… ta sẽ nói…”