Cái chết của Thầy phong thủy - Chương 10
Chương 10: Ánh sáng cuối cùng
Buổi sáng hôm sau cuộc đối đầu quyết liệt, kinh thành chìm trong không khí yên ắng lạ thường. Những dấu vết của cuộc phản loạn vẫn còn đó, nhưng giờ đây, mọi chuyện đã tạm lắng xuống. Triệu Đại Nhân cùng những kẻ trong liên minh phản loạn đã bị bắt giữ, nhưng Hoàng thượng, Lục Đại Nhân và Dương Phong đều biết rằng đây chưa phải là hồi kết. Những kẻ phản bội vẫn còn rải rác khắp triều đình.
Tại phòng thẩm vấn của cung điện, Triệu Đại Nhân bị trói chặt, gương mặt không còn giữ được sự điềm tĩnh như trước. Trước mặt hắn là Hoàng thượng, Lục Đại Nhân và Dương Phong. Hoàng thượng đứng yên, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Triệu Đại Nhân.
“Ngươi có gì để nói trước khi bị xét xử?” Hoàng thượng hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy quyền uy.
Triệu Đại Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt chứa đầy sự thách thức. “Bệ hạ, ta đã cố gắng vì triều đình này. Ngươi không hiểu được rằng triều đình đang mục rữa từ bên trong. Sự thay đổi mà ta muốn thực hiện là điều cần thiết, không chỉ cho ta, mà cho cả đất nước này.”
“Thay đổi ư? Bằng cách lật đổ và phản bội chính hoàng đế của ngươi sao?” Hoàng thượng hỏi, giọng điệu đầy sự khinh miệt. “Ngươi đã để lòng tham và dã tâm làm mờ mắt.”
Triệu Đại Nhân cười nhạt. “Bệ hạ, ngươi quá ngây thơ. Những kẻ xung quanh ngươi sẽ không ngần ngại phản bội. Ta không phải là kẻ duy nhất có dã tâm trong triều đình này. Ngươi có thể bắt ta, nhưng cuộc đấu tranh sẽ tiếp diễn. Những kẻ khác vẫn đang đợi thời cơ.”
Lục Đại Nhân bước tới, ánh mắt nghiêm nghị. “Ngươi đã đánh giá thấp sự trung thành của những người trong triều đình. Sự phản loạn của ngươi sẽ bị dập tắt, và những kẻ còn lại sẽ bị lôi ra ánh sáng. Ngươi và đồng bọn của ngươi sẽ bị xét xử đúng với tội danh phản quốc.”
Triệu Đại Nhân không trả lời, nhưng nụ cười lạnh lùng trên môi hắn cho thấy hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Hắn biết rằng dù kế hoạch của hắn đã thất bại, nhưng lòng người trong triều đình vẫn đang dao động. Và trong lòng hắn, cuộc chiến thực sự vẫn chưa kết thúc.
Sau khi Triệu Đại Nhân bị đưa đi, Hoàng thượng ngồi xuống ngai vàng, thở dài. Dương Phong đứng yên, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Cuộc chiến vừa qua chỉ là một bước trong chuỗi dài những âm mưu và toan tính của các thế lực trong triều đình.
“Ta không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đi xa đến vậy,” Hoàng thượng nói, giọng trầm tư. “Ngươi đã đúng, Lục Đại Nhân. Triều đình này đang gặp nguy hiểm từ chính bên trong.”
“Thưa bệ hạ,” Lục Đại Nhân đáp, giọng cương quyết. “Chúng ta đã đập tan được âm mưu của Triệu Đại Nhân, nhưng còn nhiều kẻ khác đang ẩn nấp. Sự phản loạn lần này sẽ khiến bọn chúng cảnh giác hơn. Thần đề nghị bệ hạ nên củng cố lại triều đình, thanh lọc những kẻ có dã tâm trước khi chúng có cơ hội hành động.”
Hoàng thượng gật đầu. “Ngươi nói đúng. Nhưng điều quan trọng nhất là phải giữ vững lòng trung thành của những người còn lại. Nếu không, triều đình sẽ không thể đứng vững trước những âm mưu tiếp theo.”
Dương Phong im lặng lắng nghe, lòng anh ngổn ngang. Những tháng ngày qua đã cho anh thấy một sự thật đáng buồn: không phải lúc nào trung thành cũng chiến thắng dã tâm. Nhưng anh cũng nhận ra rằng sự kiên nhẫn và trí tuệ có thể là vũ khí mạnh mẽ nhất trong cuộc chiến giữa sự thật và giả dối.
Một tuần sau, Triệu Đại Nhân và những kẻ trong liên minh của hắn bị đưa ra xét xử công khai trước toàn triều đình. Hoàng thượng đích thân tuyên án. Những kẻ phản loạn đều bị tước bỏ chức vị và quyền lực, nhiều người bị xử tử, những kẻ khác bị đày đi nơi xa.
Trong buổi xét xử, Dương Phong đứng phía sau, đôi mắt dõi theo từng hành động của Triệu Đại Nhân. Hắn không còn giữ được vẻ kiêu ngạo, nhưng ánh mắt lạnh lùng vẫn còn đó. Khi bị dẫn đi, Triệu Đại Nhân chỉ để lại một câu nói: “Các ngươi có thể giết ta, nhưng không thể giết được dã tâm của những kẻ khác.”
Dương Phong không thể không suy nghĩ về lời cuối cùng của hắn. Cuộc chiến trong triều đình chưa bao giờ thực sự kết thúc, và dã tâm sẽ luôn tồn tại, ẩn nấp trong lòng người.
Sau phiên tòa, Lục Đại Nhân và Dương Phong được Hoàng thượng triệu vào gặp riêng. “Các ngươi đã làm rất tốt,” Hoàng thượng nói, giọng đầy sự cảm kích. “Nếu không có các ngươi, triều đình này đã rơi vào tay những kẻ phản loạn.”
Lục Đại Nhân cúi đầu. “Thần chỉ làm tròn bổn phận của mình, thưa bệ hạ. Nhưng thần cũng nhận thấy rằng chúng ta cần phải tiếp tục cảnh giác. Cuộc chiến này không kết thúc với cái chết của Triệu Đại Nhân.”
Hoàng thượng gật đầu. “Ta biết. Nhưng nhờ các ngươi, chúng ta đã có cơ hội để thanh lọc triều đình và xây dựng lại lòng trung thành từ những người xung quanh. Ta sẽ không để đất nước này rơi vào tay những kẻ có dã tâm.”
Dương Phong đứng yên, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm. Cuộc chiến này đã qua, nhưng anh biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai. Sự thật mà anh và Lục Đại Nhân đã tìm ra chỉ là một phần của bức tranh lớn hơn. Và anh sẽ không bao giờ quên lời dạy của Thầy Hứa: “Sự thật là ánh sáng mạnh nhất, nhưng đôi khi, nó cũng là lời nguyền đáng sợ nhất.”
Tối hôm đó, Dương Phong ngồi một mình trước bàn thờ Thầy Hứa. Bên ngoài, cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo hương hoa nhè nhẹ. Anh đặt cuốn sổ của thầy xuống bàn, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào những dòng chữ cuối cùng mà Thầy Hứa đã viết.
“Thầy, con đã làm đúng, phải không?” Dương Phong thì thầm. “Con đã tìm ra sự thật, nhưng con cũng hiểu rằng cái giá của sự thật là gì. Những kẻ có dã tâm sẽ luôn tồn tại, nhưng con sẽ không lùi bước.”
Tiếng chuông chùa vang vọng từ xa, âm thanh thanh bình đó như lời nhắc nhở rằng, dù cuộc chiến trong lòng người có phức tạp đến đâu, ánh sáng của sự thật vẫn sẽ soi rọi, miễn là người ta kiên nhẫn và không sợ hãi đối mặt với nó.
Cuộc đời của Dương Phong và triều đình vẫn tiếp tục, nhưng giờ đây, anh biết rằng mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.
Kết thúc.