Cái chết của Thầy phong thủy - Chương 2
Chương 2: Cơn bão trong cung điện
Tin tức về cái chết bí ẩn của Thầy Hứa Tâm đã lan rộng khắp kinh thành. Những con đường nhỏ, quán trà bên lề phố, hay thậm chí là trong những buổi họp của triều đình, mọi người đều xôn xao bàn tán. Mỗi người có một lời đồn khác nhau, nhưng tất cả đều thống nhất một điều: cái chết của Thầy Hứa không phải là một tai nạn. Nó chính là dấu hiệu đầu tiên của cuộc thay đổi lớn mà ông đã tiên đoán trước.
Tại cung điện, Hoàng thượng ngồi trong thư phòng, đôi mắt mệt mỏi lướt qua các bản tấu. Nhưng tâm trí của ông không nằm ở đó. Ông đã cho gọi Thầy Hứa vì tin vào lời tiên tri của ông ta, và giờ thì ông ta đã chết. Lẽ nào đó chính là khởi đầu cho cuộc biến động mà thầy đã dự đoán?
“Thưa bệ hạ, Lục Đại Nhân đang đợi ngoài cửa,” một vị thái giám bước vào thông báo.
“Cho hắn vào.” Hoàng thượng nói, tay nắm chặt chiếc bút lông trên bàn.
Lục Đại Nhân, một trong những quan thanh liêm và tài giỏi nhất của triều đình, bước vào. Ông cúi đầu chào kính cẩn rồi bước lại gần ngai vàng. “Thần nhận lệnh điều tra cái chết của Thầy Hứa Tâm, thưa bệ hạ.”
Hoàng thượng nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi có gì để báo cáo không, Lục Đại Nhân?”
Lục Đại Nhân đứng thẳng, gương mặt đầy sự nghiêm trọng. “Bệ hạ, theo những gì thần điều tra được, đây chắc chắn là một vụ ám sát. Thầy Hứa Tâm không chết vì bệnh tật hay tai nạn. Thi thể của ông ấy có dấu hiệu bị đầu độc và có vết cắt trên cổ, một vết thương rất ngọt, chứng tỏ kẻ giết người là một sát thủ chuyên nghiệp.”
Hoàng thượng thở dài, ngả người ra sau, đôi mắt tối lại. “Ngươi có nghi ngờ ai không?”
Lục Đại Nhân cúi đầu. “Thần vẫn đang điều tra, nhưng có vẻ như kẻ chủ mưu không hề đơn giản. Thầy Hứa Tâm có nhiều kẻ thù trong triều, đặc biệt là những kẻ lo sợ lời tiên tri của ông sẽ thành hiện thực.”
Hoàng thượng im lặng một lúc, rồi đứng dậy, quay lưng về phía Lục Đại Nhân. Ánh mắt ông dõi ra khu vườn phủ tuyết ngoài cửa sổ. “Ngươi nghĩ sao về lời tiên tri của ông ta?”
Lục Đại Nhân ngập ngừng giây lát rồi đáp, “Bệ hạ, tôi không phải là người mê tín, nhưng Thầy Hứa Tâm đã có những dự đoán chính xác trong quá khứ. Việc ông ta bị giết ngay sau khi đưa ra lời tiên tri này… có thể không phải là ngẫu nhiên.”
Hoàng thượng quay lại, đôi mắt sắc như dao. “Ngươi cho rằng trong triều có kẻ mưu phản?”
Lục Đại Nhân không đáp ngay lập tức, nhưng đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng. “Thần không dám chắc, nhưng những dấu hiệu này không thể bỏ qua. Có thể sẽ có những kẻ lợi dụng tình hình để trục lợi và nắm quyền.”
“Vậy ngươi có đề xuất gì?” Hoàng thượng hỏi, giọng điệu đã trở nên nghiêm khắc hơn.
Lục Đại Nhân cúi đầu sâu hơn. “Thần đề xuất bệ hạ nên củng cố lại quyền lực, triệu tập các quan lớn để đánh giá lòng trung thành của họ. Bệ hạ cũng cần giám sát sát sao mọi hoạt động trong cung cấm để đề phòng bất kỳ mưu đồ phản loạn nào.”
Hoàng thượng nhíu mày, cảm giác như có cơn bão sắp đổ ập xuống triều đình. Ông luôn tin tưởng vào lòng trung thành của những người xung quanh, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang lung lay. “Được, ta sẽ nghe theo lời khuyên của ngươi, Lục Đại Nhân. Nhưng hãy nhớ, bất kỳ kẻ nào dám phản bội, dù là ai, đều sẽ bị trừng trị thích đáng.”
Lục Đại Nhân cúi đầu. “Thần sẽ không để bệ hạ thất vọng.”
Trong khi đó, tại một góc khác của cung điện, Hoàng hậu đang ngồi trước gương, đôi mắt lạnh lùng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ đèn lồng. Cung nữ hầu hạ bên cạnh khẽ khàng chải tóc cho bà, không dám làm phiền sự yên tĩnh bao trùm khắp căn phòng.
Một bóng đen nhẹ nhàng xuất hiện ngoài cửa, rồi từ từ tiến vào. Hoàng hậu không quay lại, nhưng bà đã cảm nhận được sự hiện diện đó. “Ngươi đến rồi sao?”
Người đàn ông bước vào, cúi đầu trước Hoàng hậu. “Thần đã làm theo lệnh của Hoàng hậu. Thầy Hứa Tâm đã bị loại trừ.”
Hoàng hậu vẫn không nhìn, nhưng đôi môi cong lên một nụ cười lạnh. “Tốt lắm. Lão già đó quá nhiều chuyện. Giờ thì chúng ta sẽ tiếp tục kế hoạch của mình.”
Người đàn ông cúi đầu thật sâu, rồi nhanh chóng lui ra khỏi phòng, để lại Hoàng hậu một mình với nụ cười bí hiểm. Bà biết rằng cơn bão trong triều đình sắp tới sẽ không chỉ là dự đoán nữa. Bà sẽ là người cầm quyền, và không ai có thể cản đường bà.
Bên ngoài cung điện, Dương Phong, người học trò của Thầy Hứa Tâm, đang đứng lặng nhìn vào khu nhà mà thầy anh từng ở. Nỗi đau mất thầy khiến lòng anh như nghẹn lại. Anh biết rằng cái chết của thầy không phải là một sự trùng hợp, và anh quyết tâm tìm ra kẻ đứng sau vụ ám sát.
“Thầy đã nói với ta rằng sự thay đổi sẽ bắt đầu từ lòng người,” Dương Phong thì thầm với chính mình. “Nhưng ai sẽ là người khơi mào cho cuộc thay đổi này? Và tại sao thầy lại phải chết vì điều đó?”
Trong đầu anh là những câu hỏi không lời giải đáp, nhưng trong lòng anh là sự quyết tâm không ngừng. Dù bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ không để cái chết của thầy mình trôi qua vô ích. Cuộc điều tra của anh sẽ không dừng lại cho đến khi sự thật được phơi bày.