Cái chết của Thầy phong thủy - Chương 3
Chương 3: Cái chết bí ẩn
Tối hôm đó, cơn mưa đổ ào ào xuống kinh thành, khiến cả phố xá trở nên lạnh lẽo, ẩm ướt. Trong ngôi nhà nhỏ của Thầy Hứa Tâm, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái ngói cũ kỹ càng làm tăng thêm cảm giác u ám bao trùm không gian. Thầy Hứa đã ra đi, để lại ngôi nhà trống trải và một vụ án bí ẩn.
Dương Phong đứng lặng trước bàn thờ mới lập của thầy mình. Bên trên là di ảnh của Thầy Hứa, với đôi mắt hiền từ nhưng dường như chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm. Dương Phong không thể dừng suy nghĩ về những điều thầy mình đã dặn dò trong những ngày cuối cùng.
“Đừng tin bất cứ ai, ngay cả khi họ có vẻ trung thành nhất,” thầy đã nói với anh. Lời cảnh báo ấy giờ vang vọng trong đầu Dương Phong như một lời tiên tri đầy u ám.
Anh ngồi xuống chiếc bàn nơi Thầy Hứa thường ngồi nghiên cứu những lá số tử vi, phong thủy của triều đình. Những trang giấy còn dang dở nằm trên mặt bàn, được viết bằng nét bút sắc sảo nhưng đầy nỗi lo âu. Dương Phong lướt tay qua những ký tự phức tạp, cảm thấy như mình đang lần theo từng bước suy nghĩ của thầy.
“Người đã biết mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tại sao không cảnh báo rõ ràng hơn cho ta?” Dương Phong tự hỏi, lòng ngập tràn sự hối tiếc. Nếu anh cảnh giác hơn, nếu anh ở bên thầy nhiều hơn, có lẽ cái chết này đã có thể tránh được.
Sáng hôm sau, Lục Đại Nhân cùng một nhóm thị vệ đến kiểm tra hiện trường cái chết của Thầy Hứa. Ngôi nhà nhỏ yên tĩnh nay trở nên ồn ào với tiếng bước chân nặng nề của các quan quân.
“Không có dấu vết của một cuộc đột nhập,” một thị vệ báo cáo sau khi xem xét kỹ lưỡng các cửa ra vào và cửa sổ. “Cửa chính vẫn khóa từ bên trong.”
Lục Đại Nhân cau mày. “Vậy ai là người cuối cùng gặp Thầy Hứa?”
Một người dân đứng ngoài, giọng run rẩy trả lời: “Dạ bẩm quan lớn, tôi thấy thầy về nhà vào tối hôm trước, khoảng giờ Tý. Từ đó đến sáng hôm sau, không ai thấy ông rời khỏi nhà.”
“Có ai vào hay ra khỏi đây vào đêm đó không?” Lục Đại Nhân hỏi tiếp, đôi mắt sắc sảo lướt qua đám đông đang tụ tập trước cửa.
“Dạ không có, thưa quan lớn,” một người khác đáp. “Nhà thầy Hứa nằm trong ngõ hẻm nhỏ, nếu có ai vào đây, chúng tôi chắc chắn sẽ thấy.”
Lục Đại Nhân trầm ngâm. Không dấu hiệu của kẻ đột nhập, không nhân chứng thấy điều gì bất thường. Cái chết của Thầy Hứa càng thêm bí ẩn.
“Đưa ta vào trong,” Lục Đại Nhân ra lệnh, rồi bước vào căn phòng nơi Thầy Hứa được phát hiện. Khi vào tới nơi, ông thấy Dương Phong đang đứng cúi đầu trước di ảnh của thầy mình.
“Dương Phong, ngươi có phát hiện ra điều gì không?” Lục Đại Nhân hỏi.
Dương Phong ngước lên, ánh mắt đượm buồn. “Thưa đại nhân, mọi thứ đều như thầy để lại trước khi qua đời. Không có gì khác thường, ngoài việc… vết thương trên cổ thầy rất sạch, như thể kẻ giết người là một tay sát thủ chuyên nghiệp.”
Lục Đại Nhân gật đầu, đôi mắt ông chăm chú quan sát xung quanh. Mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp, không có dấu hiệu gì của một cuộc giằng co. “Vậy là ngươi cũng tin đây là một vụ ám sát?”
Dương Phong chậm rãi gật đầu. “Tôi không nghi ngờ gì về điều đó. Thầy tôi đã từng cảnh báo rằng có những thế lực sẽ không ngần ngại hãm hại ông để che giấu sự thật.”
“Ngươi có nghĩ rằng những dự đoán của Thầy Hứa liên quan đến cái chết của ông ta?” Lục Đại Nhân hỏi, giọng đầy suy tư.
Dương Phong nắm chặt tay, gương mặt hiện rõ sự tức giận và quyết tâm. “Tôi tin rằng đó chính là nguyên nhân. Lời tiên tri của thầy về cuộc thay đổi lớn trong triều đình có thể đã khiến một số người lo sợ.”
“Vậy ngươi nghĩ ai có thể đứng sau vụ này?” Lục Đại Nhân hỏi, mắt nhìn xoáy sâu vào Dương Phong, chờ đợi một câu trả lời.
Dương Phong thở dài. “Tôi không có chứng cứ, nhưng trong triều, có không ít quan lại mưu cầu quyền lực. Thầy tôi đã từng nhắc đến những cái tên, nhưng không bao giờ nói rõ. Có lẽ… chính những kẻ ấy đã hãm hại ông.”
Lục Đại Nhân im lặng một lúc lâu, rồi quay sang các thị vệ. “Khám xét kỹ mọi ngóc ngách trong nhà. Ta muốn tìm thấy bất kỳ manh mối nào, dù nhỏ nhất.”
Bên ngoài căn nhà của Thầy Hứa, đám đông dân chúng vẫn bàn tán xôn xao về vụ việc. Cái chết của Thầy Hứa đã trở thành đề tài nóng hổi trong khắp kinh thành. Những người từng được ông tư vấn phong thủy đều tin rằng có một thế lực đen tối đã đứng sau việc này.
“Thầy Hứa là người có tài, nhưng không phải ai cũng ưa ông,” một người phụ nữ đứng giữa đám đông nói. “Những lời tiên tri của ông có thể khiến nhiều người trong triều đình cảm thấy bị đe dọa.”
“Ta nghe nói có kẻ phản trắc trong triều, và chính kẻ đó đã ra tay để bịt miệng thầy,” một người đàn ông khác nói, giọng đầy vẻ bí ẩn.
“Cũng có thể là đúng, nhưng ai mà biết được sự thật?” một người khác lên tiếng. “Triều đình luôn đầy rẫy những âm mưu mà chúng ta không thể nào hiểu hết.”
Khi mặt trời đã bắt đầu lặn, Lục Đại Nhân vẫn đang tiếp tục cuộc điều tra trong nhà Thầy Hứa. Nhưng không có bất kỳ manh mối nào rõ ràng. Ông quay lại nhìn Dương Phong, người vẫn đứng yên trước bàn thờ thầy mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi di ảnh.
“Dương Phong, ngươi có kế hoạch gì không?” Lục Đại Nhân hỏi.
Dương Phong quay lại, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm. “Tôi sẽ tiếp tục điều tra, tìm ra sự thật. Dù kẻ đứng sau có quyền lực đến đâu, tôi cũng sẽ không để cái chết của thầy bị lãng quên.”
Lục Đại Nhân gật đầu, ánh mắt cũng hiện lên sự tôn trọng đối với lòng trung thành và quyết tâm của Dương Phong. “Ngươi có lòng, nhưng hãy nhớ, đối phó với những kẻ này không hề dễ dàng. Bất cứ hành động nào của ngươi đều phải thật cẩn trọng.”
Dương Phong mỉm cười buồn bã. “Tôi biết, đại nhân. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Cuộc điều tra tiếp tục, nhưng bóng tối của âm mưu càng lúc càng dày đặc, và cái chết của Thầy Hứa chỉ mới là khởi đầu cho một cuộc chiến không khoan nhượng trong triều đình.