Cái chết của Thầy phong thủy - Chương 8
Chương 8: Bóng đen trong cung
Trong căn phòng tối của cung điện, Hoàng thượng ngồi lặng lẽ trên ngai vàng, đôi mắt chăm chú nhìn vào khoảng không phía trước. Tâm trí của ông đang quay cuồng với những suy nghĩ về âm mưu phản loạn vừa được tiết lộ. Những kẻ mà ông từng tin tưởng đang âm mưu lật đổ chính mình. Sự phản bội này không chỉ đe dọa đến ngai vàng, mà còn là sự đổ vỡ của những giá trị mà ông đã dày công xây dựng suốt nhiều năm qua.
Lục Đại Nhân đứng gần đó, im lặng chờ đợi mệnh lệnh. Ông biết rằng thời điểm hành động đã đến, nhưng mọi bước đi phải được tính toán cẩn trọng. Đối đầu với một liên minh hùng mạnh như Triệu Đại Nhân không phải là việc đơn giản.
Hoàng thượng quay sang, ánh mắt quyết liệt: “Ngươi có kế hoạch gì để đối phó với bọn chúng?”
Lục Đại Nhân cúi đầu, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng: “Thưa bệ hạ, chúng ta cần hành động theo từng bước. Trước tiên, ta sẽ triệu tập một cuộc họp kín với những quan lại trung thành nhất, những người mà bệ hạ có thể tin tưởng tuyệt đối. Chúng ta phải đảm bảo rằng sức mạnh trong triều đình vẫn nằm trong tay người trung thành trước khi tung ra đòn tấn công vào liên minh phản loạn.”
Hoàng thượng gật đầu đồng ý. “Ngươi nói đúng. Nhưng làm sao chúng ta có thể chắc chắn về lòng trung thành của họ? Có quá nhiều kẻ tráo trở trong triều.”
Lục Đại Nhân trả lời: “Thưa bệ hạ, ta đã âm thầm theo dõi nhiều quan lại trong thời gian dài. Những người mà ta sắp nhắc tới đều có một lịch sử lâu dài phục vụ bệ hạ và luôn trung thành với đất nước. Họ sẽ là cốt lõi của lực lượng chúng ta.”
Hoàng thượng lặng im trong giây lát, rồi ra lệnh: “Tốt. Triệu tập cuộc họp ngay trong đêm nay. Chúng ta sẽ không để kẻ phản loạn có thêm thời gian để chuẩn bị.”
Cùng lúc đó, tại phủ của Triệu Đại Nhân, không khí lại hoàn toàn khác. Một buổi họp kín đang diễn ra, nhưng không phải để bàn về việc điều hành triều đình, mà là để hoạch định những bước cuối cùng của cuộc đảo chính. Triệu Đại Nhân ngồi ở vị trí trung tâm, quanh ông là những quan lại thuộc liên minh phản loạn, bao gồm cả Thái sư Lý và một số quan lớn khác.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa,” Triệu Đại Nhân nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyền uy. “Lục Đại Nhân và Dương Phong đang tiến gần đến sự thật. Nếu chúng ta không hành động sớm, kế hoạch sẽ bị đổ vỡ.”
Thái sư Lý lên tiếng, giọng sắc lạnh: “Vậy chúng ta phải làm gì? Ngài đã lên kế hoạch hành động chưa?”
Triệu Đại Nhân mỉm cười nhạt. “Tất nhiên. Ta đã chuẩn bị mọi thứ. Vào lễ hội lớn sắp tới, khi Hoàng thượng tổ chức tiệc chiêu đãi, chúng ta sẽ ra tay. Lúc đó, sự hỗn loạn sẽ giúp chúng ta dễ dàng tiếp quản quyền lực mà không gặp phải kháng cự lớn. Hoàng thượng sẽ bị bắt giữ ngay trong cung điện của mình.”
Một quan lại khác hỏi, giọng lo lắng: “Nhưng nếu kế hoạch thất bại thì sao? Chúng ta sẽ bị tiêu diệt.”
Triệu Đại Nhân lắc đầu, ánh mắt sắc bén: “Ta đã tính toán tất cả. Nếu chúng ta hành động đồng loạt, không một ai có thể ngăn cản. Lực lượng trong cung đã được sắp xếp, và tất cả những người trung thành với Hoàng thượng đều đã bị vô hiệu hóa. Chúng ta chỉ cần một đòn cuối cùng để chấm dứt triều đại này.”
Những kẻ phản loạn gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng họ không ai hoàn toàn yên tâm. Họ biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến toàn bộ kế hoạch sụp đổ.
Tại cung điện, cuộc họp kín với những quan lại trung thành đã diễn ra như kế hoạch của Lục Đại Nhân. Những gương mặt quen thuộc như Ngự y Ngô, Thượng thư bộ Binh, và Tể tướng đã có mặt. Tất cả đều biết rằng họ đang đối diện với một cuộc chiến sống còn.
“Thưa bệ hạ,” Thượng thư bộ Binh nói, giọng trầm tĩnh nhưng kiên quyết. “Chúng ta có đủ lực lượng quân sự để đối phó với liên minh phản loạn, nhưng việc này phải được tiến hành một cách tinh vi. Nếu họ biết trước, chắc chắn sẽ có những hành động trả đũa.”
Hoàng thượng gật đầu. “Ta hiểu. Chúng ta sẽ phải hành động nhanh và chính xác. Nhưng làm sao để đảm bảo rằng những kẻ phản loạn không biết trước khi chúng ta ra tay?”
Lục Đại Nhân đáp: “Chúng ta sẽ giả vờ như chưa phát hiện ra âm mưu của họ. Hoàng thượng vẫn sẽ tổ chức lễ hội lớn như thường lệ. Nhưng vào đêm đó, chúng ta sẽ bố trí lực lượng một cách bí mật xung quanh cung điện. Khi Triệu Đại Nhân và đồng bọn ra tay, chúng ta sẽ phản kích ngay lập tức.”
Ngự y Ngô lên tiếng: “Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phải bảo vệ Hoàng thượng. Nếu kẻ phản loạn tấn công ngay trong cung điện, ngài sẽ là mục tiêu chính.”
Hoàng thượng cười nhạt. “Bảo vệ ta không phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng là giữ vững triều đình này. Nhưng ngươi nói đúng, ta sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.”
Cuộc họp tiếp tục kéo dài, và từng kế hoạch chi tiết dần được vạch ra. Những gương mặt nghiêm nghị của các quan lại trung thành cho thấy họ biết rằng cuộc chiến sắp tới sẽ quyết định vận mệnh của cả triều đình.
Khi đêm xuống, không gian trong cung điện dần chìm vào bóng tối, nhưng sự căng thẳng vẫn bao trùm. Dương Phong không thể ngủ, lòng anh vẫn trĩu nặng bởi lo lắng cho thầy mình, cho triều đình, và cho tương lai mà anh chưa biết sẽ đi về đâu.
“Chúng ta đang đánh cược tất cả,” anh thì thầm với chính mình, đôi mắt nhìn ra khoảng trời xa xăm. Nhưng Dương Phong biết rằng đây không chỉ là một cuộc chiến giữa các thế lực trong triều đình. Đây còn là trận chiến giữa sự thật và sự phản bội, giữa trung thành và dã tâm. Và anh không thể lùi bước.
Trong bóng tối của kinh thành, những kẻ phản loạn đang chuẩn bị cho cuộc đảo chính, nhưng điều mà họ không biết là đối thủ của họ đã sẵn sàng, và cuộc chiến này sẽ không diễn ra theo cách mà họ mong đợi.