Cái Chết của Viên Ngọc Quý - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Tiểu Bảo, một luật sư trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, đang lang thang qua một phiên chợ sách cũ ở trung tâm thành phố. Những trang sách cũ nát cùng mùi ẩm mốc khiến anh cảm thấy như lạc vào một thế giới khác. Bất ngờ, một cuốn sách với bìa da cổ xưa thu hút sự chú ý của anh. “Cổ thư huyền bí,” anh đọc thầm.
“Mua không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tiểu Bảo quay lại, thấy một ông lão tóc bạc phơ, mắt sáng rực. “Tôi không biết, nhưng nó có vẻ thú vị,” anh trả lời.
Ông lão cười. “Đó là cuốn sách chứa đựng bí mật của thời gian. Nếu bạn dám đọc, có thể bạn sẽ thấy điều kỳ diệu.”
Tiểu Bảo nhướn mày, nhưng sự tò mò thôi thúc anh. Anh mua cuốn sách và ngồi xuống một góc quán cà phê gần đó. Mở ra những trang vàng ố, anh tìm thấy một câu thần chú kỳ lạ. Trong lúc đọc to, ánh sáng chói lòa bao phủ quanh anh.
“Cái gì thế này?” Tiểu Bảo kêu lên, cảm giác như mình đang rơi vào một hố đen.
Khi mở mắt ra, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo rồi dần hiện rõ. Anh đứng giữa một con đường nhộn nhịp, mặc trang phục truyền thống của triều đại Đường. “Đây là đâu?” anh lẩm bẩm, hoang mang.
Một người qua đường nhìn anh, lông mày nhướng lên. “Ngươi từ đâu đến, lữ khách? Hình như ngươi không phải người ở đây.”
Tiểu Bảo sờ đầu, không biết phải trả lời sao. “Tôi… Tôi là một luật sư từ xa xôi. Tôi đang tìm đường về.”
“Luật sư? Làm sao một người như ngươi có thể tồn tại ở đây?” Người qua đường nhếch mép cười. “Hãy cẩn thận, nơi này có nhiều điều kỳ lạ.”
Bối rối, Tiểu Bảo quyết định đi lang thang, tìm hiểu về thế giới mới này. Anh dừng lại bên một cửa hàng bán đồ cổ, nơi trưng bày một viên ngọc sáng lấp lánh. “Viên ngọc ấy thật đẹp,” anh thì thầm.
“Đó là viên ngọc của Lưu Tĩnh, một nhà sưu tầm nổi tiếng,” một người bán hàng lên tiếng. “Nghe nói viên ngọc này chứa đựng sức mạnh kỳ diệu.”
Tiểu Bảo cảm thấy hứng thú. “Sức mạnh gì?”
“Người ta đồn rằng nó mang lại sự may mắn cho ai sở hữu, nhưng cũng có thể khiến họ gặp tai họa.” Người bán hàng nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. “Ngươi có muốn mua không?”
“Không, cảm ơn,” Tiểu Bảo đáp, nhưng trong lòng anh đang dâng lên một dự cảm kỳ lạ. Có thể viên ngọc này sẽ liên quan đến hành trình của mình.
Tiểu Bảo tiếp tục đi qua các con phố, nơi người dân ăn uống, trò chuyện, và bán hàng tấp nập. Anh chợt nghe thấy tiếng la hét từ một ngõ hẹp. Hắn ta vội vã chạy tới, nơi có một đám đông đang tụ tập.
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Bảo hỏi một người đứng gần.
“Một nhà sưu tầm nổi tiếng, Lưu Tĩnh, đã bị giết!” Người này nói, ánh mắt hoảng loạn.
Tim Tiểu Bảo đập nhanh. “Làm sao mà biết được?”
“Nghe nói ông ấy đã bị cướp viên ngọc quý. Mọi người nghi ngờ rằng kẻ cướp chính là Hứa Thanh, một nhà sưu tầm khác.” Người này nhìn quanh như thể sợ hãi.
Tiểu Bảo cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Anh quyết định phải tìm hiểu rõ ràng hơn. “Có ai biết Hứa Thanh ở đâu không?” anh hỏi.
“Nghe nói hắn ta đang ở trong một phòng trưng bày nghệ thuật không xa đây,” người kia trả lời.
Tiểu Bảo chạy nhanh về phía phòng trưng bày, lòng dạ đầy những câu hỏi. Hứa Thanh là ai? Tại sao hắn lại muốn giết Lưu Tĩnh?
Khi đến nơi, anh thấy một bức tranh lớn của Hứa Thanh treo trên tường. Tiểu Bảo vào trong, tìm kiếm thông tin. Đột nhiên, anh bắt gặp Hứa đang đứng cùng một vài người khác, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Ngươi là ai?” Hứa nhìn Tiểu Bảo, giọng lạnh lùng.
“Tôi là một luật sư. Tôi muốn tìm hiểu về cái chết của Lưu Tĩnh,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Luật sư?” Hứa cười lớn. “Ngươi nghĩ mình có thể tham gia vào chuyện này sao? Chỉ là một kẻ tầm thường.”
“Chẳng ai là tầm thường nếu họ quyết tâm tìm kiếm sự thật,” Tiểu Bảo đáp, ánh mắt kiên quyết.
Hứa nhếch mép. “Sự thật? Sự thật chỉ là cái mà kẻ mạnh tạo ra. Ngươi có thể tìm thấy nó, nhưng ngươi sẽ phải trả giá.”
“Cẩn thận với những lời nói của mình,” Tiểu Bảo cảnh báo, nhưng Hứa chỉ cười nhạo.
Cuộc đối đầu kết thúc trong không khí căng thẳng, nhưng Tiểu Bảo biết rằng mình phải tìm hiểu thêm. Hứa không chỉ là một nhà sưu tầm nghệ thuật; hắn còn là một kẻ mưu mô. Và có thể, viên ngọc mà Lưu Tĩnh sở hữu chính là chìa khóa để giải mã vụ án bí ẩn này.
“Ngươi không thể dừng lại ở đây,” Tiểu Bảo nghĩ. “Mình phải làm gì đó.” Hành trình của anh chỉ mới bắt đầu.