Cải tiến hệ thống đường xá và hậu cần - Chương 1
Chương 1: Sự Bùng Nổ của Chiến Tranh
Trời sập tối, bầu trời nhuộm một màu đỏ rực, những tiếng trống trận vang vọng khắp nơi. Các thế lực cát cứ thời Tam Quốc không ngừng tranh giành quyền lực, khiến Trung Hoa chìm trong hỗn loạn. Quân Ngụy từ phương Bắc như con sói hung tợn, đe dọa lãnh thổ của Thục Hán, trong khi Đông Ngô phía Đông cũng không ngừng quấy nhiễu. Thục Hán, dưới sự lãnh đạo của Lưu Bị, đang bị bao vây và chịu áp lực lớn từ nhiều phía.
Trong lúc tình hình ngày càng căng thẳng, Gia Cát Lượng – vị quân sư tài ba của Lưu Bị – nhận ra rằng sức mạnh quân sự không phải là yếu tố duy nhất quyết định thắng bại. Để duy trì cuộc chiến lâu dài, Thục Hán cần một hệ thống hậu cần và giao thông hiệu quả để đảm bảo nguồn cung cấp lương thực và vũ khí cho quân đội. Không còn cách nào khác, Gia Cát Lượng phải tìm đến Từ Vân, một học giả trẻ tuổi nhưng nổi tiếng với tài trí sáng tạo và óc phân tích sắc bén.
Từ Vân, chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng đã nổi danh trong giới trí thức về khả năng cải tiến và tổ chức. Gia đình của anh xuất thân từ một vùng quê nhỏ gần Thành Đô, không có dòng dõi quan lại, nhưng nhờ sự khổ học và tư duy sắc bén, Vân đã được biết đến như một ngôi sao đang lên. Gia Cát Lượng nhìn nhận tiềm năng của anh và quyết định trao cho anh một nhiệm vụ vô cùng quan trọng: cải tiến hệ thống giao thông và hậu cần cho Thục Hán.
Một ngày nọ, Gia Cát Lượng cho triệu Từ Vân đến gặp mặt.
“Từ Vân, ngươi có biết tại sao ta gọi ngươi đến không?” Gia Cát Lượng hỏi, đôi mắt sáng rực như đang thử thách.
Từ Vân cúi đầu kính cẩn. “Thưa quân sư, tôi chỉ là một học giả nhỏ bé, không rõ lý do gì mà ngài lại để ý đến.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng. “Đừng khiêm nhường. Ta đã theo dõi ngươi từ lâu. Ngươi có tài nhìn xa trông rộng, và Thục Hán lúc này cần những người như ngươi. Đất nước đang lâm nguy, quân Ngụy và Đông Ngô đều đang muốn ép chúng ta vào đường cùng. Nếu không cải tiến hệ thống giao thông và hậu cần, lương thực và vũ khí sẽ không đến kịp, quân lính sẽ kiệt sức. Ta cần ngươi đứng ra đảm nhận nhiệm vụ này.”
Nghe lời Gia Cát Lượng, Từ Vân không khỏi bối rối. Cải tiến hệ thống giao thông cho cả một đất nước, trong thời gian chiến tranh, là một nhiệm vụ khổng lồ.
“Thưa quân sư, tôi sẵn sàng cống hiến, nhưng hệ thống hiện tại quá cũ kỹ và nhiều đoạn đường không thể sử dụng trong điều kiện chiến tranh. Tôi e rằng việc cải tiến sẽ mất rất nhiều thời gian…” Từ Vân ngập ngừng, đôi mày cau lại, đầy lo lắng.
Gia Cát Lượng bước lại gần, đặt tay lên vai Vân, giọng nói đầy sự khích lệ. “Không có việc gì là không thể. Ngươi có tài, lại có tâm huyết. Ta tin ngươi có thể làm được. Nếu chúng ta có thể đảm bảo nguồn cung cấp ổn định, Thục Hán sẽ không còn lo về việc lương thực hay vũ khí. Đây là thời điểm để ngươi chứng tỏ mình, Từ Vân.”
Lời nói của Gia Cát Lượng khiến Từ Vân thêm phần quyết tâm. Anh nhận ra rằng cơ hội này không chỉ là để giúp đất nước, mà còn là bước ngoặt trong cuộc đời mình. Không thể chần chừ nữa, Từ Vân gật đầu đồng ý. “Tôi sẽ làm hết sức mình. Xin quân sư cho tôi thời gian để khảo sát tình hình và lập kế hoạch.”
“Ta tin tưởng ở ngươi. Khởi hành càng sớm càng tốt. Mọi thứ cần chuẩn bị đã có sẵn, ngươi chỉ việc thực hiện. Nhưng nhớ, thời gian không còn nhiều. Đất nước cần ngươi ngay lúc này.” Gia Cát Lượng nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy hy vọng.
Từ Vân cúi đầu nhận lệnh, rồi nhanh chóng rời khỏi triều đình để bắt đầu nhiệm vụ của mình. Hành trình khảo sát của anh kéo dài nhiều ngày, đi qua các tuyến đường từ Thành Đô đến các vùng biên cương, nơi quân Thục Hán đang phòng thủ. Mỗi nơi anh đi qua, Từ Vân đều ghi chép cẩn thận từng chi tiết về tình trạng đường xá, giao thông và khả năng vận chuyển. Anh nhận thấy rằng, hệ thống giao thông hiện tại đã quá lỗi thời. Nhiều con đường đèo hiểm trở, bị hư hỏng nặng, chưa kể những vùng bị quân địch quấy phá khiến cho việc vận chuyển lương thực và vũ khí trở nên cực kỳ khó khăn.
Một buổi sáng, khi Vân đang đứng trên đỉnh núi cao, nhìn xuống con đường mòn nhỏ hẹp uốn lượn giữa các dãy núi, lòng anh không khỏi trăn trở.
“Nếu không cải thiện những con đường này, quân Thục sẽ gặp phải thất bại thảm hại…” Từ Vân lẩm bẩm một mình, ánh mắt sắc lạnh.
Trở về sau chuyến khảo sát, Từ Vân lập tức triệu tập một cuộc họp với các quan chức phụ trách xây dựng và hậu cần. Anh trình bày kế hoạch cải tiến chi tiết: mở rộng và nâng cấp các con đường huyết mạch, xây dựng thêm cầu cống, và thiết lập các trạm hậu cần dọc đường để tiện tiếp tế. Đặc biệt, anh đề xuất sử dụng các dòng sông lớn để vận chuyển lương thực bằng thuyền, một ý tưởng mới lạ nhưng hứa hẹn hiệu quả cao.
Một quan lại trong buổi họp đứng lên, giọng hoài nghi: “Thưa Từ Vân, kế hoạch này liệu có khả thi không? Chi phí và sức người liệu có đáp ứng đủ?”
Từ Vân trả lời dứt khoát: “Không cải tiến là đồng nghĩa với thất bại. Nếu chúng ta đầu tư đúng mức vào hệ thống giao thông và hậu cần, chúng ta sẽ tạo ra lợi thế lớn trước quân Ngụy và Đông Ngô. Đây là một bước đầu tư lâu dài cho sự sống còn của Thục Hán.”
Buổi họp kết thúc với sự đồng tình của tất cả mọi người. Gia Cát Lượng, chứng kiến sự quyết tâm của Từ Vân, mỉm cười hài lòng. “Ngươi đã đi đúng hướng, Từ Vân. Hãy bắt tay vào thực hiện ngay. Thành công của Thục Hán sẽ dựa vào hệ thống mà ngươi xây dựng.”
Từ Vân không chần chừ, lập tức ra lệnh khởi công. Công trình cải tiến hệ thống giao thông và hậu cần của Thục Hán chính thức bắt đầu, mở ra một kỷ nguyên mới cho chiến tranh và vận tải trong thời Tam Quốc.