Cải tiến nông nghiệp - Chương 1
Chương 1: Giấc mơ viễn tưởng
Đêm ấy, trời trong vắt, ánh trăng lặng lẽ soi rọi qua cửa sổ căn phòng của Gia Cát Lượng. Ông ngồi trầm tư bên đống tài liệu dày cộp, lo âu về những khó khăn kinh tế mà quốc gia đang đối mặt. Mùa màng thất bát, lương thực khan hiếm, và binh lính dần kiệt sức vì thiếu ăn. Ông khẽ thở dài, mắt nặng trĩu vì mệt mỏi.
Bỗng nhiên, đôi mắt của Gia Cát Lượng khép lại, và ông chìm vào giấc ngủ sâu. Trong giấc mơ kỳ lạ ấy, ông thấy mình đứng giữa một cánh đồng lúa chín vàng ươm, trải dài vô tận. Khung cảnh tuyệt đẹp và thanh bình hiện ra trước mắt ông, nhưng có điều gì đó khác lạ. Ông nhìn xung quanh, thấy những chiếc máy móc kỳ lạ đang di chuyển qua lại giữa các luống cây, tự động gieo hạt, tưới nước và thu hoạch mà không cần bàn tay con người.
Bỗng, một tiếng nói vọng lên bên tai ông. Một người đàn ông trung niên, mặc trang phục khác biệt với thời đại của Gia Cát Lượng, tiến lại gần.
“Ngài thấy gì ở đây, thưa tiên sinh?” Người đàn ông hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy sức mạnh.
Gia Cát Lượng không thể che giấu sự ngạc nhiên: “Đây là đâu? Những cỗ máy kia là gì vậy?”
Người đàn ông mỉm cười: “Đây là tương lai, thưa tiên sinh. Tương lai mà nông nghiệp đã được cải tiến vượt bậc, và những công cụ này giúp nuôi sống hàng triệu người một cách hiệu quả. Những cỗ máy mà ngài thấy có thể tự động hóa công việc trồng trọt, giúp nông dân tiết kiệm sức lao động và tăng năng suất gấp nhiều lần.”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, đôi mắt sắc bén của ông cố gắng quan sát kỹ lưỡng mọi thứ xung quanh. “Vậy là nhờ những công nghệ này, mùa màng trở nên bội thu, và không còn nạn đói?”
Người đàn ông gật đầu: “Chính xác. Không chỉ vậy, nền kinh tế của các quốc gia phụ thuộc vào nông nghiệp cũng trở nên ổn định và vững chắc. Nhờ có đủ lương thực, người dân sống ấm no, binh lính có sức khỏe để bảo vệ đất nước.”
Gia Cát Lượng trầm ngâm. Ông chưa từng nghĩ rằng những công cụ kỳ diệu này có thể thay đổi cả nền kinh tế quốc gia. “Nhưng… làm thế nào để chúng ta có được những tiến bộ này? Ở thời đại của ta, những thứ này dường như quá xa vời.”
Người đàn ông mỉm cười, giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý: “Ngài có khả năng mang chúng về. Đó là sứ mệnh của ngài, thưa tiên sinh. Nếu ngài thực sự muốn cứu đất nước mình khỏi cảnh nghèo đói, ngài phải hiểu rằng nông nghiệp chính là chìa khóa. Hãy tìm cách áp dụng những kiến thức này vào thời đại của ngài.”
Lời nói ấy vang lên trong đầu Gia Cát Lượng, khiến ông phải suy ngẫm. Ông cảm thấy mình đang đứng trước một cơ hội lớn, một sứ mệnh không thể từ chối. Nhưng giấc mơ kỳ lạ ấy cũng nhanh chóng nhạt nhòa, và ông đột ngột tỉnh giấc.
Trời vẫn còn tối, ánh trăng vẫn lặng lẽ chiếu qua cửa sổ, nhưng trong lòng Gia Cát Lượng đã có một sự thay đổi lớn. Ông ngồi dậy, trái tim đập mạnh. Cảm giác như những gì vừa trải qua không chỉ là giấc mơ đơn thuần, mà là một lời kêu gọi từ số phận.
Bên ngoài, có tiếng động khẽ. Một tên lính cẩn thận tiến vào, cúi chào.
“Tiên sinh, ngài vẫn chưa ngủ sao?”
Gia Cát Lượng trầm ngâm nhìn người lính rồi đáp: “Ta đã có một giấc mơ kỳ lạ, và nó khiến ta suy nghĩ rất nhiều. Ngươi có biết rằng, đất nước chúng ta đang đứng trước bờ vực của đói kém và khủng hoảng?”
Người lính gật đầu: “Vâng, thưa tiên sinh. Dân chúng đang rất lo lắng, lương thực ngày càng khan hiếm.”
Gia Cát Lượng đứng dậy, đôi mắt sáng lên với một quyết định mạnh mẽ: “Ta đã thấy tương lai. Trong giấc mơ, ta thấy những công cụ kỳ diệu giúp người dân trồng trọt mà không cần nhiều sức lực. Đất nước của chúng ta có thể thoát khỏi nạn đói nếu chúng ta cải tiến nông nghiệp.”
Người lính tròn mắt: “Nhưng làm sao chúng ta có thể làm được điều đó, thưa tiên sinh? Những gì ngài nói nghe như phép thuật.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, vỗ nhẹ vai người lính: “Không phải phép thuật, mà là kiến thức. Ta sẽ bắt đầu ngay lập tức, nghiên cứu và thử nghiệm những gì đã thấy trong giấc mơ. Chúng ta có thể thay đổi tương lai của quốc gia, bắt đầu từ nông nghiệp.”
Người lính cúi đầu, lòng tràn đầy khâm phục: “Tiên sinh, chúng tôi sẵn sàng theo lệnh ngài.”
Gia Cát Lượng bước ra khỏi phòng, nhìn về phía chân trời. Dù trời còn tối, ông đã thấy rõ con đường phía trước. Đó là con đường đầy gian nan, nhưng ông tin rằng với quyết tâm và sự sáng tạo, ông có thể mang lại sự thịnh vượng cho quốc gia.
Sáng hôm sau, Gia Cát Lượng triệu tập những người nông dân giỏi nhất trong vùng, cùng các học giả và thợ thủ công. Ông chia sẻ với họ về những kỹ thuật mới mà ông đã học được trong giấc mơ. Mọi người ban đầu còn hoài nghi, nhưng dưới sự thuyết phục của Gia Cát Lượng, họ dần nhận ra tiềm năng của những cải tiến này.
Một nông dân già, đứng lên phát biểu: “Tiên sinh, chúng tôi tin tưởng vào sự lãnh đạo của ngài. Nếu điều này có thể cứu được dân chúng, chúng tôi sẽ làm hết sức mình.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, đôi mắt lóe lên niềm hy vọng: “Tất cả bắt đầu từ hôm nay. Chúng ta sẽ thử nghiệm, sẽ thất bại và sẽ học hỏi. Nhưng một ngày nào đó, quốc gia này sẽ tràn đầy lương thực, và chúng ta sẽ không còn phải lo lắng về cái đói nữa.”
Với những lời ấy, cuộc cách mạng nông nghiệp bắt đầu, và Gia Cát Lượng biết rằng đây là con đường duy nhất để bảo vệ sự ổn định cho quốc gia.