Cải tiến nông nghiệp - Chương 10
Chương 10: Nền kinh tế trường tồn
Thời gian trôi qua, những cải tiến của Gia Cát Lượng đã đưa đất nước vào thời kỳ thịnh vượng, ổn định hơn bao giờ hết. Hệ thống nông nghiệp hiện đại kết hợp với sự phát triển của thương mại đã tạo ra một nền kinh tế vững chắc, đáp ứng được nhu cầu lương thực và hàng hóa cho cả quốc gia. Nhưng với sự thịnh vượng, Gia Cát Lượng biết rằng sẽ có những thách thức mới cần đối mặt, đặc biệt là sự trường tồn của những thành quả này khi thế hệ ông không còn.
Một buổi sáng, Gia Cát Lượng lại triệu tập các nông dân, thương nhân và những người trẻ trong vùng đến dự cuộc họp quan trọng. Ông hiểu rằng mình đã đi qua một hành trình dài, nhưng để bảo vệ những gì đã đạt được, cần phải có một kế hoạch dài hạn cho cả tương lai xa.
Khi mọi người đã tập trung đông đủ, Gia Cát Lượng đứng lên và phát biểu:
“Các ngươi đã chứng kiến những thành tựu mà chúng ta đạt được: mùa màng bội thu, kho lương thực đầy ắp, và sự thịnh vượng trong thương mại. Nhưng ta muốn các ngươi nhớ rằng, không có điều gì là mãi mãi nếu chúng ta không tiếp tục học hỏi và bảo vệ. Thời gian sẽ mang đến những thay đổi – khí hậu, thiên tai, và thậm chí cả chiến tranh. Vì vậy, hôm nay, ta muốn chia sẻ với các ngươi về một kế hoạch dài hạn để đảm bảo rằng nền kinh tế này sẽ trường tồn qua nhiều thế hệ.”
Một người nông dân trẻ, Lý Minh, tiến lại gần và hỏi: “Thưa tiên sinh, ngài đã dẫn dắt chúng tôi vượt qua rất nhiều khó khăn. Nhưng làm thế nào để chúng tôi duy trì được thành tựu này sau khi ngài không còn ở đây?”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, như thể ông đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu. Ông chỉ vào tấm bản đồ treo trên tường, phác họa chi tiết về hệ thống nông nghiệp, thương mại, và các kho lương thực trong vùng.
“Chìa khóa để duy trì sự ổn định này là sự kế thừa,” ông nói. “Ta muốn các ngươi tiếp tục truyền đạt kiến thức cho thế hệ sau, không chỉ bằng lời mà bằng hành động. Hãy ghi chép lại tất cả các phương pháp canh tác, chăn nuôi, thương mại, và bảo quản lương thực mà chúng ta đã phát triển. Từng gia đình phải có ít nhất một người hiểu rõ về những kiến thức này để truyền lại cho con cháu.”
Ông tiếp tục: “Nhưng không chỉ là ghi chép. Ta muốn các ngươi thiết lập những hội đồng nông nghiệp ở mỗi làng, nơi mà các trưởng làng và những người có kinh nghiệm sẽ gặp nhau hàng năm để đánh giá tình hình mùa màng, thảo luận về những cải tiến mới và đối phó với những thử thách. Bằng cách này, chúng ta sẽ luôn cập nhật kiến thức và không ngừng cải tiến.”
Lời nói của Gia Cát Lượng được mọi người đón nhận với sự kính trọng và thấu hiểu. Triệu Phong, người buôn bán lương thực giàu kinh nghiệm, lên tiếng hỏi: “Thưa tiên sinh, ngài đã giúp chúng tôi phát triển thương mại, và giờ đây lương thực được vận chuyển giữa các vùng một cách thuận lợi. Nhưng nếu có chiến tranh hoặc thiên tai lớn, liệu chúng ta có thể bảo vệ hệ thống này không?”
Gia Cát Lượng trầm ngâm một lúc, rồi đáp: “Đúng, chiến tranh và thiên tai là những mối đe dọa không thể tránh khỏi. Nhưng chúng ta có thể chuẩn bị. Ta muốn các ngươi xây dựng các kho dự trữ chiến lược tại những vị trí khó tiếp cận, gần núi hoặc rừng rậm, nơi mà kẻ thù khó lòng tấn công. Những kho dự trữ này sẽ giúp chúng ta bảo toàn lương thực trong trường hợp có biến cố. Ngoài ra, mỗi vùng cần có kế hoạch sơ tán dân cư và bảo vệ mùa màng, để không bị bất ngờ trước những biến cố.”
Mọi người bắt đầu xôn xao, thảo luận về kế hoạch dài hạn mà Gia Cát Lượng đưa ra. Tất cả đều nhận thấy rằng ông không chỉ nhìn vào hiện tại mà còn quan tâm đến tương lai của cả một quốc gia.
Buổi tối hôm đó, khi mặt trời đã khuất sau dãy núi, Gia Cát Lượng ngồi trong sân nhà, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Ông suy nghĩ về hành trình mà mình đã đi qua, từ những ngày đầu tiên cải tạo ruộng bậc thang đến những hệ thống thương mại phức tạp mà quốc gia giờ đây đang sở hữu.
Tôn Bình, người bạn già trung thành, tiến lại gần ngồi cạnh ông. Hai người im lặng một lúc lâu trước khi Tôn Bình lên tiếng:
“Thưa tiên sinh, nhìn lại những gì ngài đã làm cho đất nước, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn. Nhưng tôi cũng hiểu rằng ngài vẫn còn nhiều điều trăn trở. Liệu ngài có lo lắng rằng những điều này sẽ không kéo dài mãi mãi?”
Gia Cát Lượng khẽ thở dài, nhưng ánh mắt ông vẫn sáng ngời: “Không có gì là vĩnh cửu, Tôn Bình. Nhưng nếu chúng ta dạy con cháu cách đối mặt với thay đổi, cách cải tiến và bảo vệ những giá trị cốt lõi, thì dù thời gian có thay đổi, chúng vẫn biết cách đứng vững. Điều ta lo lắng không phải là việc mọi thứ sẽ bị hủy hoại, mà là chúng ta sẽ quên đi cách làm thế nào để bảo vệ chúng.”
Tôn Bình gật đầu, hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc trong lời nói của Gia Cát Lượng.
Sáng hôm sau, Gia Cát Lượng triệu tập toàn thể dân làng, những nông dân, thương nhân, và cả thế hệ trẻ. Ông đứng trước họ, khẳng định lần cuối về tầm quan trọng của việc duy trì kiến thức và không ngừng cải tiến.
“Hôm nay, ta không chỉ truyền lại cho các ngươi những phương pháp canh tác hay buôn bán. Ta muốn các ngươi nhớ rằng sức mạnh thật sự nằm ở tinh thần học hỏi và sáng tạo. Các ngươi phải không ngừng tìm kiếm cách cải thiện, phải luôn sẵn sàng đối mặt với thay đổi, và phải biết đoàn kết để vượt qua khó khăn.”
Mọi người đồng loạt cúi đầu, cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của lời dạy này. Gia Cát Lượng đã không chỉ thay đổi nền nông nghiệp, mà còn gieo mầm cho một tư duy mới – một tư duy biết học hỏi, biết cải tiến, và biết bảo vệ những giá trị cốt lõi của quốc gia.
Với sự đoàn kết và quyết tâm của người dân, Gia Cát Lượng biết rằng nền kinh tế của đất nước này sẽ không chỉ thịnh vượng trong một đời, mà còn trường tồn qua nhiều thế hệ sau.