Cải tiến nông nghiệp - Chương 7
Chương 7: Xây dựng kho lưu trữ lương thực
Sau khi hoàn thiện các kỹ thuật về chăn nuôi, trồng trọt và phân bón hữu cơ, Gia Cát Lượng lại tiếp tục đối diện với một thách thức mới. Ông nhận ra rằng dù mùa màng có bội thu, nhưng nếu không có cách bảo quản tốt, lương thực sẽ bị hư hại do thiên tai, dịch bệnh hoặc sâu mọt. Điều này không chỉ gây lãng phí mà còn làm suy yếu nền kinh tế và đẩy người dân vào cảnh đói kém trong những mùa thất thu. Để khắc phục vấn đề này, ông quyết định phải xây dựng kho lưu trữ lương thực an toàn và hiệu quả.
Một buổi sáng, Gia Cát Lượng triệu tập các thợ mộc giỏi nhất vùng, cùng các trưởng làng và nông dân chủ chốt, để thảo luận về kế hoạch xây dựng hệ thống kho lương thực mới. Trước khi bắt đầu, ông đứng trước mọi người và nói:
“Dù chúng ta đã cải thiện mùa màng, nhưng chỉ cần một mùa lũ lớn, một đợt sâu bệnh phá hoại, hoặc việc bảo quản không đúng cách, toàn bộ công sức sẽ tiêu tan. Điều chúng ta cần lúc này là xây dựng một hệ thống kho lương thực vững chắc, có thể bảo quản lương thực lâu dài, bảo vệ chúng khỏi sâu mọt, mối mọt và ẩm ướt.”
Một thợ mộc lớn tuổi, tên là Lưu Ngạn, với nhiều năm kinh nghiệm, nhìn vào bản phác thảo kho lương thực của Gia Cát Lượng và bày tỏ sự lo lắng: “Thưa tiên sinh, tôi hiểu tầm quan trọng của việc lưu trữ lương thực. Nhưng chúng ta phải đối mặt với nhiều yếu tố tự nhiên như thời tiết, côn trùng và nấm mốc. Ngài có nghĩ rằng chúng ta có thể thật sự xây dựng được một hệ thống kho bảo quản bền vững không?”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lên tấm bản vẽ chi tiết trên bàn và giải thích: “Chúng ta sẽ xây dựng kho trên cao, dùng gỗ tốt và lá sen khô để làm lớp lót chống ẩm, kết hợp với hệ thống thông gió để không khí luôn lưu thông. Đá cuội sẽ được đặt dưới đáy kho để giúp kho không bị ngấm nước từ mặt đất. Ngoài ra, ta sẽ sử dụng vôi và tro để xua đuổi côn trùng. Tất cả những yếu tố này kết hợp sẽ giúp bảo quản lương thực trong nhiều tháng, thậm chí nhiều năm mà không bị hư hại.”
Lưu Ngạn gật đầu tán thưởng: “Thiết kế của ngài thật sự rất cẩn thận và chu đáo. Chúng tôi sẵn sàng bắt tay vào công việc ngay lập tức.”
Vậy là ngay sau cuộc họp, các thợ mộc, thợ xây và nông dân đã bắt tay vào việc xây dựng các kho lương thực mới. Những kho này được dựng lên ở các khu đất cao ráo, tránh xa sông suối để đảm bảo không bị ngập lụt khi trời mưa lớn. Gia Cát Lượng đích thân giám sát quá trình xây dựng, đảm bảo mọi chi tiết nhỏ nhất đều được thực hiện chính xác theo kế hoạch.
Một tháng sau, khi những kho lương thực đầu tiên hoàn thành, mọi người đều rất hào hứng kiểm tra kết quả. Tất cả lương thực thu hoạch được từ vụ mùa vừa qua đã được đưa vào các kho mới. Người dân kinh ngạc khi thấy rằng lúa, ngô và các loại thực phẩm khác không hề bị ẩm mốc, hạt gạo vẫn trắng ngần và thơm ngon như mới.
Một nông dân trẻ tên Triệu Minh, người đã cùng Gia Cát Lượng làm việc từ những ngày đầu tiên, tiến đến với vẻ mặt vui mừng: “Thưa tiên sinh, lương thực của chúng ta giờ đây được bảo quản an toàn. Không còn lo lắng về việc mất mùa hay hư hỏng. Đây đúng là một phát minh tuyệt vời!”
Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, đáp lời: “Chúng ta cần phải có kế hoạch dài hạn. Việc dự trữ lương thực không chỉ để sử dụng khi thiên tai xảy ra, mà còn giúp ổn định giá cả lương thực, ngăn chặn việc lạm phát hoặc thiếu hụt lương thực trong những năm không được mùa. Với những kho lương thực này, ta tin rằng đất nước sẽ không còn lo sợ về cái đói trong tương lai.”
Sau khi hệ thống kho lương thực được triển khai rộng rãi, người dân cảm thấy yên tâm hơn. Họ không còn phải lo lắng về việc lương thực hư hỏng trong mùa mưa, cũng không còn sợ nạn đói khi gặp phải một mùa không thuận lợi. Mỗi vùng đều có kho lương thực riêng, được Gia Cát Lượng quản lý chặt chẽ, và lương thực được lưu trữ đều đặn, giúp tạo ra một nguồn cung ổn định và liên tục cho cả quốc gia.
Một buổi tối, sau khi hoàn tất các công việc trong ngày, Gia Cát Lượng ngồi trò chuyện với Tôn Bình và Đặng Bình bên đống lửa. Tôn Bình nhìn vào ánh lửa và nói, giọng đầy cảm kích:
“Thưa tiên sinh, những gì ngài đã làm cho chúng tôi thật sự quá lớn lao. Từ khi ngài đến đây, đất đai, mùa màng, và cả cuộc sống của chúng tôi đều thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn. Chúng tôi có lương thực dự trữ, có mùa màng bội thu, và không còn phải lo lắng về tương lai.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời đêm tối. Ông đáp lời, giọng trầm ấm nhưng kiên định: “Ta chỉ đang làm những gì cần thiết để bảo vệ đất nước. Một nền kinh tế ổn định phải dựa trên nền nông nghiệp vững chắc. Chúng ta đã đạt được nhiều thành công, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể dừng lại. Vẫn còn nhiều thách thức phía trước, và ta cần các ngươi tiếp tục nỗ lực.”
Đặng Bình, người thợ mộc tài năng, cũng lên tiếng: “Thưa tiên sinh, với kho lương thực an toàn, mùa màng bội thu và hệ thống tưới tiêu hoàn hảo, chúng ta đã tiến rất xa. Nhưng ngài nói đúng, chúng ta không nên tự mãn. Chúng tôi sẽ luôn sẵn sàng lắng nghe và làm theo sự chỉ dẫn của ngài.”
Gia Cát Lượng gật đầu, biết rằng sự nỗ lực và tinh thần đoàn kết của mọi người là nền tảng quan trọng cho sự thành công lâu dài. Với hệ thống kho lương thực bền vững và những cải tiến nông nghiệp vượt bậc, ông tin rằng quốc gia của mình đã và đang đi trên con đường dẫn đến sự thịnh vượng và ổn định.
Những đêm tối ấy, giữa không gian yên bình của làng quê, ánh lửa bập bùng chiếu sáng gương mặt của Gia Cát Lượng – người chiến lược gia vĩ đại, đã mang đến sự đổi thay cho không chỉ một vùng đất mà còn cho cả một quốc gia.