Cáo Và Gà Tây - Chương 2
Chương 2: Kế Hoạch Săn Mồi
Sau bữa ăn chung ấm cúng, Rừng cảm thấy lòng mình đầy thèm muốn. Tuy nhiên, chú biết rằng để bắt được Mạnh – con gà tây lớn tuổi và thông minh – cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ. Trong khi đó, Mạnh vẫn còn hoài nghi về ý định thực sự của Rừng.
Rừng: (tự nhủ) “Mạnh thật sự là một con gà tây đáng kính. Nhưng nếu tôi có thể khiến chú ấy tin tưởng, việc săn bắt sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Khi mặt trời bắt đầu rơi xuống, Rừng quyết định rằng đây là thời điểm thích hợp để thực hiện kế hoạch. Chú biết rằng đàn gà thường trở về tổ chim vào buổi chiều tối, lúc này là cơ hội vàng để tấn công.
Rừng: (nói với bản thân) “Tôi sẽ theo dõi từ xa và tìm hiểu thói quen của Mạnh cũng như các thành viên trong đàn. Kiên nhẫn là chìa khóa.”
Trong khi đó, tại tổ chim, Mạnh đang họp bàn cùng các thành viên trong đàn để thảo luận về những dấu hiệu lạ trong thời gian gần đây.
Mạnh: “Các bạn đã nhận thấy rằng có một con cáo thường xuyên xuất hiện gần đàn chúng ta không? Tôi nghĩ chúng ta cần đề ra một kế hoạch để bảo vệ mình.”
Lan: “Đúng vậy, Mạnh ơi. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn với cách cáo này cư xử. Chúng ta cần thận trọng hơn.”
Bé Bông: “Tôi vẫn còn tin tưởng Rừng. Có lẽ chú ấy thật sự chỉ muốn kết bạn với chúng ta.”
Mạnh: “Chúng ta không thể dựa hoàn toàn vào lòng tin. Tôi đề nghị chúng ta tăng cường tuần tra quanh tổ chim và chia nhau nhiệm vụ giữ an toàn cho đàn.”
Trong khi đàn gà tây đang bàn bạc về cách bảo vệ, Rừng lặng lẽ quan sát từ xa. Chú nhận ra rằng Mạnh và các thành viên trong đàn rất thông minh và đoàn kết, điều này khiến kế hoạch săn mồi trở nên khó khăn hơn.
Rừng: (tự nhủ) “Nếu tôi chỉ dựa vào sức mạnh, chắc chắn tôi sẽ thất bại. Tôi cần một cách khác để làm suy yếu lòng tin của Mạnh và đàn gà.”
Rừng bắt đầu nghĩ đến việc gây chia rẽ trong đàn, hy vọng rằng sự bất đồng sẽ khiến đàn gà mất tập trung và dễ dàng bị tấn công hơn.
Rừng: “Có lẽ tôi có thể tìm cách khiến Bé Bông hoặc Lan nghi ngờ nhau. Sự rạn nứt trong đoàn kết sẽ tạo điều kiện cho tôi.”
Vào một buổi sáng hôm sau, Rừng tiếp tục quan sát và tìm hiểu thói quen của đàn gà tây. Chú phát hiện rằng Mạnh rất coi trọng lời khuyên của mình và luôn lắng nghe ý kiến của mọi người. Điều này khiến Rừng càng thêm quyết tâm để thực hiện kế hoạch của mình.
Rừng: “Tôi sẽ bắt đầu từ đâu? Có lẽ tôi nên tiếp cận Bé Bông và thử gây hiểu lầm.”
Trong khi Rừng đang suy nghĩ, Bé Bông lại có một ý tưởng mới để giúp đàn gà an toàn hơn.
Bé Bông: “Mạnh ơi, chúng ta có thể xây dựng thêm một số trại gác quanh tổ chim để bảo vệ tốt hơn không?”
Mạnh: “Đó là một ý kiến hay, Bé Bông. Chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện ngay hôm nay.”
Rừng nhận thấy đây là cơ hội để gây thêm áp lực lên đàn gà. Chú bắt đầu thực hiện những hành động nhỏ nhặt, như làm rơi một vài cành cây để tạo tiếng động lạ, hoặc để lại dấu vết giả khiến các con gà tin rằng có kẻ thù mới đang xâm nhập vào lãnh thổ.
Rừng: “Những bước nhỏ này sẽ giúp tôi dần dần làm suy yếu lòng tin của đàn gà vào nhau.”
Dần dần, những dấu hiệu lạ bắt đầu xuất hiện, và Mạnh cùng đàn gà bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn. Tuy nhiên, nhờ sự lãnh đạo thông minh của Mạnh và sự cảnh giác của Lan, họ vẫn duy trì được sự đoàn kết và không để Rừng dễ dàng chiếm ưu thế.
Mạnh: “Chúng ta cần giữ vững tinh thần và không để những điều không rõ ràng này làm chúng ta mất tập trung. Hãy tiếp tục công việc của mình và luôn cảnh giác.”
Lan: “Tôi sẽ tăng cường tuần tra vào ban đêm để đảm bảo an toàn cho đàn.”
Bé Bông: “Và tôi sẽ giúp Mạnh tổ chức lại trại gác để chúng ta có thể bảo vệ tốt hơn.”
Trong khi Rừng vẫn chưa nắm được sự đoàn kết mạnh mẽ của đàn gà tây, chú nhận ra rằng cuộc chiến này sẽ không dễ dàng như dự đoán. Tuy nhiên, với sự kiên trì và trí thông minh, Rừng vẫn quyết tâm không bỏ cuộc.
Rừng: “Chẳng lẽ kế hoạch của tôi không hiệu quả? Tôi cần phải nghĩ ra một cách khác để tiếp cận Mạnh và đàn gà.”
Chương 2 kết thúc với sự quyết tâm của Rừng trong việc thực hiện kế hoạch săn mồi, đồng thời thể hiện sự đoàn kết và thông minh của đàn gà tây dưới sự lãnh đạo của Mạnh.