Summary
Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Diệu
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng, có một chàng trai tên là An sống cùng gia đình. An là một người chăm chỉ, tốt bụng và luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Một ngày nọ, khi An đang đi săn trong rừng, anh tình cờ gặp một cụ già trông rất mệt mỏi, nằm dựa vào gốc cây cổ thụ.
An vội vàng đến gần và hỏi:
“Thưa cụ, cụ có sao không? Để cháu giúp cụ.”
Cụ già mỉm cười hiền hậu và nói:
“Cám ơn con, ta chỉ là một lão già mệt mỏi, không còn sức để tiếp tục hành trình. Nếu con có thể cho ta một chút nước và thức ăn, ta sẽ vô cùng biết ơn.”
An lập tức lấy từ túi mình ra một ít bánh mì và nước, đưa cho cụ già. Cụ già ăn uống no nê, đôi mắt sáng lên, và nói:
“Con là một người tốt bụng. Ta không có gì nhiều để đáp lại lòng tốt của con, nhưng ta có thể ban cho con ba điều ước. Hãy cẩn thận suy nghĩ, bởi ba điều ước này có thể thay đổi cuộc đời con.”
An vô cùng kinh ngạc, nhưng anh vẫn khiêm tốn đáp:
“Cháu không cần điều gì lớn lao, chỉ mong gia đình và làng xóm của cháu có cuộc sống hạnh phúc và an lành.”
Cụ già gật đầu và nói:
“Hãy về nhà và suy nghĩ thật kỹ, khi con đã sẵn sàng, chỉ cần nhắm mắt lại và ước, điều ước của con sẽ thành hiện thực.”
Chương 2: Điều Ước Đầu Tiên
Sau khi trở về nhà, An suy nghĩ rất nhiều về ba điều ước. Anh không muốn lãng phí chúng vào những thứ tầm thường. Một ngày nọ, khi thấy mẹ mình đau yếu mà không có tiền mua thuốc, An quyết định dùng điều ước đầu tiên.
Anh nhắm mắt lại và thì thầm:
“Ước gì mẹ của con được khỏe mạnh và không bao giờ bị bệnh nữa.”
Ngay lập tức, một luồng sáng bao phủ lấy ngôi nhà, và khi An mở mắt ra, mẹ anh đã đứng dậy, mạnh khỏe như chưa từng bị bệnh. Bà cười rạng rỡ và nói:
“An à, mẹ cảm thấy rất khỏe, như chưa bao giờ khỏe như thế này.”
An vui mừng khôn xiết, anh biết điều ước của mình đã thành hiện thực. Không những mẹ anh khỏe lại, mà trong làng cũng không còn ai bị bệnh tật nữa. Mọi người đều cảm ơn An và coi anh như một vị thần hộ mệnh.
Chương 3: Điều Ước Thứ Hai
Thời gian trôi qua, An vẫn suy nghĩ về hai điều ước còn lại. Anh muốn sử dụng chúng sao cho mọi người trong làng đều được hưởng lợi. Một mùa đông khắc nghiệt đến, mùa màng thất bát, và mọi người bắt đầu lo lắng về lương thực.
An biết mình phải hành động. Anh nhắm mắt lại và nói:
“Ước gì mùa màng của làng luôn tươi tốt, lương thực dồi dào, không bao giờ thiếu thốn.”
Một lần nữa, luồng sáng xuất hiện, bao phủ khắp cánh đồng. Khi An mở mắt, những cánh đồng lúa xanh tươi, trái cây chín mọng, và mùa màng bội thu trải dài đến tận chân trời. Làng của An trở nên giàu có, không ai còn lo lắng về cái đói. Mọi người đều biết rằng đây là nhờ An, và họ càng kính trọng anh hơn.
Chương 4: Điều Ước Cuối Cùng
Những năm tháng trôi qua, An đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, và làng của anh đã trở thành một nơi trù phú, yên bình. Nhưng An vẫn còn một điều ước cuối cùng. Anh biết mình cần phải sử dụng nó sao cho khôn ngoan nhất.
Một ngày nọ, một trận hạn hán khủng khiếp đe dọa làng. Các con sông cạn khô, cây cối héo úa, và mọi người bắt đầu mất hi vọng. An biết đây là lúc anh phải sử dụng điều ước cuối cùng.
Anh nhắm mắt lại và cầu nguyện:
“Ước gì dòng sông quanh làng luôn đầy nước, đất đai luôn màu mỡ, và mọi người không bao giờ phải lo lắng về thiên tai nữa.”
Ngay lập tức, dòng sông khô cạn bắt đầu chảy lại, nước trong và mát lành. Cây cối hồi sinh, và mùa màng lại tươi tốt. Làng của An trở thành một nơi không chỉ trù phú mà còn an toàn trước mọi thiên tai.
Chương 5: Kết Thúc Hạnh Phúc
Nhờ ba điều ước của mình, An không chỉ cứu giúp gia đình mà còn đem lại hạnh phúc và sự thịnh vượng cho cả làng. Cụ già năm xưa một lần nữa xuất hiện trước mặt An và nói:
“Con đã sử dụng những điều ước của mình một cách khôn ngoan, không chỉ nghĩ đến bản thân mà còn vì cộng đồng. Ta rất tự hào về con. Từ nay trở đi, làng của con sẽ luôn được bảo vệ và thịnh vượng.”
An cảm ơn cụ già và từ đó, anh sống một cuộc đời giản dị, hạnh phúc bên gia đình và làng xóm. Lời kể về ba điều ước của An được truyền tụng qua nhiều thế hệ, trở thành câu chuyện cổ tích mà mọi người đều ngưỡng mộ và học hỏi.