Câu Chuyện Về Ba Điều Ước - Chương 2
Chương 2: Điều Ước Đầu Tiên
Sau khi trở về nhà, An không thể ngừng suy nghĩ về ba điều ước. Anh biết rằng mình cần phải sử dụng chúng một cách khôn ngoan, để có thể mang lại hạnh phúc và an lành cho gia đình và cộng đồng như anh mong muốn. Thời gian trôi qua, cuộc sống vẫn tiếp diễn bình thường, cho đến một ngày, mẹ của An lâm bệnh nặng.
Mẹ của An, bà Lan, là người phụ nữ hiền từ, đã hết lòng chăm sóc gia đình suốt bao nhiêu năm. Thấy mẹ mình nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, An không khỏi lo lắng. Anh đã mời thầy thuốc khắp nơi về chữa trị, nhưng bệnh tình của bà Lan vẫn không thuyên giảm.
Một buổi tối, khi ngồi bên giường mẹ, An nói với bà, giọng đầy lo lắng:
“Mẹ ơi, con phải làm sao để mẹ khỏe lại? Con không thể nhìn mẹ đau đớn như thế này nữa.”
Bà Lan yếu ớt đáp lại, giọng run run:
“An à, mẹ chỉ mong con sống tốt, không phải lo lắng gì cho mẹ. Mẹ đã sống đủ lâu, và thấy con khôn lớn là mẹ đã mãn nguyện rồi.”
Nhưng An không thể chấp nhận điều đó. Anh nhớ đến lời của cụ già trong rừng, về ba điều ước mà anh đã được ban cho. Đây là lúc để sử dụng một trong những điều ước đó. An quyết định sẽ dùng điều ước đầu tiên để cứu mẹ.
An đứng dậy, bước ra khỏi căn nhà nhỏ, tìm một nơi yên tĩnh dưới gốc cây cổ thụ gần nhà. Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu và thì thầm:
“Ước gì mẹ của con được khỏe mạnh và không bao giờ bị bệnh nữa.”
Khi An mở mắt ra, anh thấy một luồng sáng dịu dàng bao phủ lấy ngôi nhà của mình. Tim anh đập mạnh, cảm giác hồi hộp xen lẫn hy vọng. Anh vội vã chạy vào nhà.
Khi bước vào phòng mẹ, An không thể tin vào mắt mình. Bà Lan đã ngồi dậy, gương mặt rạng rỡ, mắt bà sáng lên như chưa từng bị bệnh.
“Mẹ!” An kêu lên, không giấu được niềm vui. “Mẹ cảm thấy thế nào rồi?”
Bà Lan mỉm cười, đôi mắt chứa chan hạnh phúc:
“An à, mẹ cảm thấy rất khỏe, như chưa bao giờ khỏe như thế này. Cảm ơn con, con đã chăm sóc mẹ thật tốt.”
An cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm vui và biết rằng điều ước của mình đã thành hiện thực. Không chỉ mẹ anh khỏe lại, mà từ đó, trong làng cũng không còn ai bị bệnh tật nữa. Mọi người đều cảm ơn An, coi anh như một vị thần hộ mệnh, nhưng An chỉ khiêm tốn mỉm cười, biết rằng mình đã làm đúng.
An nhận ra rằng điều ước đầu tiên đã mang lại niềm vui và sự yên bình cho gia đình và làng xóm của anh. Nhưng anh vẫn còn hai điều ước nữa, và anh quyết tâm sẽ sử dụng chúng để tiếp tục mang lại hạnh phúc cho mọi người.