Câu Chuyện Về Ba Điều Ước - Chương 3
Chương 3: Điều Ước Thứ Hai
Thời gian trôi qua, cuộc sống trong làng An trở nên thịnh vượng hơn bao giờ hết. Mẹ anh, bà Lan, không chỉ khỏe mạnh mà còn tràn đầy năng lượng, luôn bận rộn chăm sóc gia đình và giúp đỡ những người xung quanh. Cả làng biết ơn An vì điều kỳ diệu mà anh đã mang lại.
Tuy nhiên, khi mùa đông đến, một cơn đại hạn khắc nghiệt đổ xuống làng. Suốt nhiều tháng liền, mưa không rơi, những cánh đồng khô cằn nứt nẻ, và nguồn nước dần cạn kiệt. Người dân trong làng bắt đầu lo lắng về mùa màng, và nỗi lo này nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Một ngày nọ, khi họp mặt với dân làng dưới cây đa cổ thụ, già làng lên tiếng:
“An à, chúng ta đang phải đối mặt với một cơn đại hạn nghiêm trọng. Mùa màng thất bát, lương thực cạn kiệt, nếu tình hình tiếp tục như thế này, cả làng sẽ không còn gì để ăn.”
Mọi người đều quay sang nhìn An với ánh mắt hy vọng. Họ biết An là người đã mang lại điều kỳ diệu trước đây, và bây giờ họ lại mong chờ anh có thể giúp đỡ một lần nữa.
An hiểu rằng đây là lúc để sử dụng điều ước thứ hai. Anh đứng dậy, giọng trầm ngâm nhưng đầy quyết tâm:
“Con xin phép được giúp đỡ. Con sẽ cố gắng hết sức để làng ta không còn phải lo lắng về cái đói.”
An rời khỏi buổi họp, tìm đến nơi yên tĩnh dưới gốc cây cổ thụ bên dòng sông cạn khô. Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu và thì thầm:
“Ước gì mùa màng của làng luôn tươi tốt, lương thực dồi dào, không bao giờ thiếu thốn.”
Ngay khi An hoàn thành lời ước, một luồng sáng rực rỡ bao phủ khắp cánh đồng. Những đám mây đen từ đâu kéo đến, và mưa bắt đầu rơi. Nhưng đây không phải là mưa bão đáng sợ, mà là những cơn mưa nhẹ nhàng, tưới mát đất đai khô cằn.
Mọi người trong làng vội vã chạy ra ngoài, họ không thể tin vào mắt mình. Những cánh đồng, vốn dĩ đã khô héo, giờ đây bỗng chốc trở nên xanh tươi, cây lúa vươn lên mạnh mẽ, và những trái cây bắt đầu chín mọng trên cành.
Già làng xúc động nói với An:
“An à, con lại làm điều kỳ diệu một lần nữa. Làng chúng ta nợ con quá nhiều.”
An mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên với niềm vui khi nhìn thấy sự sống trở lại trên cánh đồng:
“Không, già làng. Đây là điều mà con muốn làm cho mọi người. Chúng ta đều là một gia đình lớn, và khi một người gặp khó khăn, tất cả chúng ta phải cùng nhau vượt qua.”
Mùa màng năm đó bội thu, và làng của An không chỉ đủ lương thực cho mình mà còn có thể chia sẻ với các làng lân cận. Từ đó, không ai trong làng phải lo lắng về cái đói. Mọi người trong làng cảm kích và kính trọng An nhiều hơn trước.
Tuy nhiên, An biết rằng vẫn còn một điều ước cuối cùng. Anh không muốn lãng phí nó, và quyết tâm sẽ sử dụng điều ước ấy để bảo vệ làng khỏi những khó khăn có thể xảy đến trong tương lai. Anh hiểu rằng điều ước cuối cùng sẽ là cơ hội cuối cùng để mang lại sự an lành lâu dài cho cộng đồng của mình.
IP