Câu Chuyện Về Ba Điều Ước - Chương 4
Chương 4: Điều Ước Cuối Cùng
Những năm tháng tiếp theo, làng của An trở thành một nơi thịnh vượng và bình yên. Nhờ hai điều ước trước, người dân không còn phải lo lắng về bệnh tật hay thiếu thốn lương thực. Cánh đồng luôn tươi tốt, dòng sông luôn đầy nước, và mọi người sống hạnh phúc trong sự đùm bọc lẫn nhau.
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng bình lặng. Một ngày nọ, trời trở nên tối sầm, mây đen vần vũ và gió thổi mạnh. Không ai trong làng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác lo âu bắt đầu lan tỏa. Già làng cùng một số người lớn tuổi trong làng đi gặp An, mong rằng anh có thể tìm ra cách giải quyết.
Già làng với khuôn mặt nghiêm trọng, nói với An:
“An à, chúng ta đã sống yên ổn nhờ những điều ước của con, nhưng ta sợ rằng sắp có một biến cố lớn xảy ra. Trời đất trở nên kỳ lạ, cây cối trong rừng cũng rụng lá đột ngột, có lẽ chúng ta đang đối mặt với một cơn thịnh nộ của thiên nhiên.”
An suy nghĩ rất nhiều về lời nói của già làng. Anh biết đây là lúc phải sử dụng điều ước cuối cùng. Nhưng làm sao để điều ước này có thể bảo vệ làng khỏi mọi tai họa? Anh quyết định phải hành động ngay lập tức để ngăn chặn điều xấu nhất.
An bước ra khỏi nhà, đứng dưới gốc cây cổ thụ mà anh đã nhiều lần cầu nguyện. Anh nhắm mắt lại, tâm trí tập trung vào những điều tốt đẹp mà anh mong muốn cho làng:
“Ước gì dòng sông quanh làng luôn đầy nước, đất đai luôn màu mỡ, và mọi người không bao giờ phải lo lắng về thiên tai nữa.”
Một lần nữa, luồng sáng chói lọi bao phủ toàn bộ ngôi làng. Gió lặng đi, mây đen tan biến, và ánh sáng mặt trời rực rỡ trở lại. Dòng sông trước đây chỉ là một con sông nhỏ nay trở nên rộng lớn, trong veo, và chảy mãi không ngừng. Cánh đồng quanh làng trở nên xanh tươi hơn bao giờ hết, đất đai màu mỡ, cây cối mọc lên tươi tốt.
Mọi người trong làng nhận thấy sự thay đổi và cùng kéo đến nhà An. Già làng xúc động, nói với An:
“Con đã làm một điều không thể tin nổi, An à. Chúng ta đã được bảo vệ khỏi mọi tai họa. Dòng sông này, đất đai này, sẽ nuôi sống chúng ta mãi mãi. Con là người hùng của làng.”
An khiêm tốn cúi đầu trước già làng và mọi người:
“Con chỉ muốn mọi người sống hạnh phúc và an lành. Điều ước của con chỉ có giá trị nếu nó mang lại hạnh phúc cho tất cả chúng ta.”
Mọi người trong làng tổ chức một bữa tiệc lớn để cảm tạ An. Họ ca hát, nhảy múa dưới ánh trăng sáng, và cảm ơn trời đất vì những điều kỳ diệu mà An đã mang lại. Từ đó, ngôi làng của An không chỉ là nơi trù phú mà còn là nơi mà những câu chuyện về lòng nhân ái và sự giúp đỡ lẫn nhau được truyền tụng qua nhiều thế hệ.
Điều ước cuối cùng của An đã trở thành lá chắn bảo vệ làng khỏi mọi thiên tai. Dù thời gian có trôi qua, ngôi làng vẫn mãi xanh tươi, trù phú, và người dân sống trong hòa bình, không còn phải lo lắng về tương lai.