Câu chuyện về Hoa sen máu - Chương 1
Chương 1: Cái chết đầu tiên
Kinh thành Thăng Long vào một đêm tháng Tám tĩnh lặng, bỗng dưng xáo trộn bởi một vụ án mạng kỳ lạ. Tiếng vó ngựa vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch khi nhóm quan binh nhanh chóng tiến đến hiện trường – một gầm cầu Long Biên, nơi xác của một viên quan quan trọng vừa được phát hiện.
“Đại nhân, xin hãy nhìn xem,” một quan binh trẻ khẽ nói, giọng đầy lo lắng. Hắn chỉ tay về phía xác chết đang nằm lặng dưới chân cầu. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc áo quan, gương mặt xám ngắt, không còn sự sống. Vết đâm sâu vào tim khiến máu loang khắp áo, nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ hơn cả là một bông hoa sen đỏ thẫm được đặt cẩn thận bên cạnh thi thể.
Lý Minh, vị quan điều tra của triều đình, bước tới, đôi mắt lạnh lùng quan sát hiện trường. Anh là người đã từng xử lý hàng trăm vụ án mạng phức tạp, nhưng lần này có gì đó khác lạ.
“Không thể là một vụ giết người thông thường,” Lý Minh lẩm bẩm, mắt nhìn chăm chăm vào bông hoa sen. “Đây chắc chắn là một dấu hiệu. Nhưng của ai? Và vì mục đích gì?”
Một viên quan binh khác đứng bên cạnh cúi đầu, giọng run rẩy: “Đại nhân, người chết là quan Thượng Thư Lê Văn Thắng, vị quan thân cận của Hoàng thượng. Ngài ấy không chỉ là người quyền lực mà còn có rất nhiều kẻ thù. Nhưng… bông hoa sen này, có lẽ liên quan đến một nhóm tội phạm bí ẩn mà chúng ta từng nghe đến?”
Lý Minh cau mày. Đúng, anh từng nghe đến một nhóm tội phạm hoạt động ngầm trong kinh thành, nhưng chưa bao giờ họ để lại dấu vết rõ ràng như vậy. Hoa sen đỏ – biểu tượng của sự tàn ác nhưng cũng có ý nghĩa sâu sắc về sự sống và cái chết. Điều gì đó không hợp lý. Nếu đây là một vụ trả thù, tại sao phải để lại dấu hiệu quá lộ liễu như vậy?
“Cho người khám xét kỹ lưỡng hiện trường,” Lý Minh ra lệnh. “Tìm mọi manh mối, dù là nhỏ nhất. Ta cần biết rõ nhóm này có liên quan gì đến cái chết của quan Thượng Thư hay không.”
Trong khi nhóm quan binh nhanh chóng tản ra để thực hiện nhiệm vụ, Lý Minh tiến gần hơn đến xác chết, cúi xuống nhìn kỹ bông hoa sen đỏ thẫm. Nó được làm từ lụa, cẩn thận và tỉ mỉ. Anh nhặt lên, cảm nhận được mùi hương nhẹ của gỗ đàn hương phảng phất.
“Đây không phải chỉ là một dấu hiệu ngẫu nhiên,” anh nghĩ thầm. “Nó như một lời tuyên chiến.”
Một giọng nói cất lên phía sau khiến anh giật mình. “Đại nhân Lý, ngài nghĩ sao về vụ án này?”
Quay lại, Lý Minh nhận ra đó là Hoàng An, một viên quan khác trong kinh thành, người có tiếng tăm trong giới chính trị. Hoàng An trông vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt có gì đó bất an.
“Hoàng đại nhân,” Lý Minh cúi đầu chào. “Thật khó để nói vào lúc này. Nhưng rõ ràng đây không chỉ là một vụ giết người vì tư thù cá nhân. Bông hoa sen này, nó ẩn chứa một ý nghĩa mà tôi chưa thể nắm bắt hoàn toàn.”
Hoàng An thở dài, tay vuốt cằm. “Hoa sen máu… Ngài có nghe gì về nhóm Hoa Sen không?”
Lý Minh nhướn mày. “Tôi từng nghe vài lời đồn đại. Một nhóm tội phạm hoạt động ngầm trong kinh thành, nhưng không ai có thể xác định được chúng là ai và mục tiêu của chúng là gì.”
Hoàng An tiến gần hơn, hạ giọng. “Tôi đã từng nghe rằng chúng là một tổ chức ngầm, tồn tại từ lâu. Họ chuyên xử lý những người cản đường cho kế hoạch lớn của mình. Cái chết của Lê Văn Thắng có thể chỉ là khởi đầu.”
Lý Minh im lặng suy nghĩ. “Nhưng nếu đây là nhóm Hoa Sen, thì tại sao lại để lại dấu hiệu như vậy? Họ không sợ bị lộ sao?”
Hoàng An nhếch môi cười nhạt. “Có lẽ họ muốn chúng ta biết họ là ai. Có lẽ đây là một lời tuyên bố, rằng họ đã trở lại.”
Không khí quanh hai người như nặng nề hơn sau những lời đó. Lý Minh cúi xuống nhìn lần nữa vào bông hoa sen trên tay, lòng đầy nghi ngờ. Nếu nhóm Hoa Sen thực sự quay lại, thì kinh thành sắp phải đối mặt với một làn sóng bạo lực không thể kiểm soát.
Đột nhiên, một quan binh chạy đến, thở hổn hển. “Đại nhân Lý, chúng tôi tìm thấy một dấu hiệu khắc dưới chân cầu!”
Lý Minh cùng Hoàng An nhanh chóng tiến đến nơi mà người lính chỉ. Dưới ánh sáng của đèn lồng, một ký hiệu bí ẩn được khắc sâu vào một hòn đá lớn: một vòng tròn bao quanh bởi những cánh hoa sen. Ký hiệu này là gì, và nó có ý nghĩa gì đối với nhóm Hoa Sen?
Lý Minh nhìn chằm chằm vào biểu tượng ấy. Mọi thứ dường như càng trở nên phức tạp hơn. Anh quay lại nhìn Hoàng An. “Tôi sẽ không để nhóm này tiếp tục làm náo loạn kinh thành. Nếu đây thực sự là một lời tuyên chiến, tôi sẽ đích thân đối đầu với chúng.”
Hoàng An khẽ gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng. “Ta chỉ hy vọng rằng ngài sẽ tìm ra chân tướng trước khi quá muộn.”
Lý Minh quay lưng bước đi, lòng đầy quyết tâm. Vụ án này sẽ không chỉ đơn thuần là một cuộc điều tra nữa. Nó là cuộc chiến giữa cái ác ngầm và sự công bằng mà anh phải bảo vệ bằng mọi giá.