Câu Chuyện Về Lòng Biết Ơn - Chương 3
Chương 3: Học Hỏi
Yosef bắt đầu thường xuyên đến thăm ông lão bên dòng suối. Mỗi lần gặp, ông lại học thêm được một điều mới mẻ, giúp ông nhìn nhận cuộc sống theo một góc độ khác. Ông lão không bao giờ dạy bảo trực tiếp, mà chỉ đưa ra những câu chuyện và phép ẩn dụ khiến Yosef phải suy ngẫm.
Một buổi chiều, Yosef đến nhà ông lão. Ngôi nhà của ông lão nằm giữa khu rừng, được xây dựng bằng gỗ và đá, đơn sơ nhưng vững chắc. Yosef bước vào, cảm nhận được sự ấm cúng từ bầu không khí bên trong. Những bức tường treo đầy các bức tranh và kỷ vật giản dị, nhưng tất cả đều được giữ gìn cẩn thận, như thể mỗi món đồ đều chứa đựng một câu chuyện riêng.
Ông lão mời Yosef ngồi xuống và rót cho ông một tách trà.
Ông lão: “Hôm nay con hãy kể cho ta nghe về một điều gì đó mà con biết ơn trong cuộc sống.”
Yosef im lặng trong giây lát, suy nghĩ về lời yêu cầu của ông lão. Sau đó, ông nhẹ nhàng lên tiếng.
Yosef: “Con biết ơn gia đình của mình, biết ơn vì họ vẫn còn bên con, dù con đã mất tất cả. Họ không trách móc, không rời bỏ con, mà còn ủng hộ con trong những lúc khó khăn nhất.”
Ông lão mỉm cười, gật đầu tán thành.
Ông lão: “Đúng vậy, con trai. Gia đình là điều quý giá nhất mà con có. Họ là nguồn động viên, là điểm tựa vững chắc cho con. Nhưng hãy nhớ rằng, lòng biết ơn không chỉ dừng lại ở gia đình.”
Yosef hơi ngạc nhiên, nhìn ông lão với vẻ thắc mắc.
Yosef: “Vậy con còn nên biết ơn điều gì nữa, thưa thầy?”
Ông lão nhìn quanh ngôi nhà nhỏ của mình, ánh mắt dừng lại trên những vật dụng đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
Ông lão: “Hãy biết ơn những điều nhỏ bé, những điều mà đôi khi con không để ý tới. Như bữa cơm giản dị, như tách trà ấm áp này, hay như sự yên bình của khu rừng này. Biết ơn từng hơi thở, từng khoảnh khắc mà con còn sống. Chính những điều ấy mới làm nên giá trị thực sự của cuộc sống.”
Yosef nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị đắng nhẹ nhưng sau đó lại là sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Ông bắt đầu hiểu những gì ông lão muốn truyền đạt – rằng cuộc sống không chỉ xoay quanh những thành công hay thất bại lớn lao, mà còn nằm ở những điều giản dị hàng ngày.
Yosef: “Con hiểu rồi. Con đã quá tập trung vào những gì mình đã mất mà quên đi những điều quý giá mà con vẫn còn.”
Ông lão gật đầu, ánh mắt đầy sự khích lệ.
Ông lão: “Đúng vậy, Yosef. Hãy bắt đầu từ việc biết ơn những điều nhỏ bé ấy. Con sẽ thấy cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn nhiều khi con biết trân trọng từng khoảnh khắc.”
Yosef rời khỏi nhà ông lão với một tâm trạng khác hẳn. Ông không còn cảm thấy nặng nề như trước, mà thay vào đó là một sự nhẹ nhõm và bình yên lạ thường. Mỗi bước chân trên con đường trở về nhà, Yosef bắt đầu nhận thấy vẻ đẹp của khu rừng, của tiếng chim hót, và cả tiếng rì rào của dòng suối mà trước đây ông chưa từng để ý.
Khi trở về nhà, Yosef quyết định thay đổi cách sống của mình. Ông bắt đầu trồng trọt trong khu vườn nhỏ phía sau nhà, tự tay chăm sóc từng luống rau, từng cây trái. Mỗi sáng, ông dành thời gian cùng vợ con ngồi bên bàn ăn, tận hưởng từng món ăn đơn giản nhưng đầy đủ. Ông cũng bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với các con, lắng nghe và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống hàng ngày.
Dần dần, Yosef nhận ra rằng chính lòng biết ơn đã giúp ông tìm lại được sự cân bằng và ý nghĩa trong cuộc sống. Những điều nhỏ bé mà trước đây ông từng coi thường giờ đây trở thành nguồn cảm hứng và niềm vui bất tận.