Câu Chuyện Về Lòng Dũng Cảm Và Trí Tuệ - Chương 1
Chương 1: Lời Tiên Tri U Ám
Ngôi làng nhỏ nơi David sống nằm lẩn khuất giữa những ngọn đồi xanh tươi của Ba Lan. Chiến tranh đã làm thay đổi mọi thứ, và nỗi sợ hãi về sự xâm lược của quân phát xít luôn hiện hữu trong tâm trí của mọi người. Một buổi tối mùa đông, khi gió lạnh thổi qua từng ngôi nhà, một người lạ mặt xuất hiện tại cửa nhà David.
Người lạ: (gõ cửa) “David… David có ở nhà không?”
David, đang ngồi bên lò sưởi, ngạc nhiên khi nghe tiếng gọi tên mình từ một người lạ. Anh mở cửa và nhìn thấy một người đàn ông già, khuôn mặt ông ta ẩn sau chiếc áo choàng đen.
David: “Vâng, tôi là David. Ông là ai? Tại sao lại biết tên tôi?”
Người lạ: (giọng trầm) “Ta đến để đưa ra một lời cảnh báo. Ngôi làng này đang gặp nguy hiểm, và chỉ có người thông minh nhất mới có thể cứu mọi người.”
David: (căng thẳng) “Nguy hiểm gì? Ai đang đến?”
Người lạ: “Kẻ thù của ngươi đang trên đường tới đây. Chúng sẽ không tha cho ai cả. Nếu ngươi không hành động, ngôi làng này sẽ bị hủy diệt.”
David cảm thấy sự lo lắng tràn ngập trong lòng. Anh không thể hiểu hết lời nói của người lạ, nhưng linh cảm mách bảo anh rằng lời cảnh báo này là thật.
David: (nghiêm túc) “Ông muốn tôi làm gì? Làm sao tôi có thể cứu mọi người?”
Người lạ: “Sử dụng trí tuệ của ngươi, David. Ngươi phải nghĩ ra cách đánh lừa kẻ thù, khiến chúng tin rằng ngôi làng này không đáng để tấn công. Ngươi có trí tuệ, nhưng liệu ngươi có đủ dũng cảm để sử dụng nó không?”
David: (quyết tâm) “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ ngôi làng của mình. Nhưng tôi cần biết thêm… Tôi cần biết phải làm gì.”
Người lạ nhìn thẳng vào mắt David, một ánh nhìn đầy ý nghĩa và trọng trách. Ông gật đầu nhẹ, rồi quay đi, để lại David đứng đó với những suy nghĩ quay cuồng trong đầu.
David: (gọi lớn) “Ông là ai? Ông đến từ đâu?”
Nhưng người lạ đã biến mất vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng gió rít qua các hàng cây.
David đóng cửa lại, đầu óc anh bắt đầu suy nghĩ về những lời cảnh báo. Anh cần phải hành động ngay, nhưng anh không thể làm điều đó một mình. Anh quyết định tìm đến những người có thể giúp mình.
Sáng hôm sau, David tìm đến nhà của Rabbi Mendel, một người thầy thông thái và là người được kính trọng nhất trong làng. Anh gõ cửa và được đón vào trong.
Rabbi Mendel: (mỉm cười) “David, con đến thăm ta sớm thế này có chuyện gì sao?”
David: (lo lắng) “Thưa Rabbi, con đã nhận được một lời cảnh báo từ một người lạ. Ông ấy nói rằng kẻ thù đang đến và chúng ta phải bảo vệ ngôi làng.”
Rabbi Mendel nhìn David với ánh mắt nghiêm túc.
Rabbi Mendel: “Người lạ đó nói đúng. Ta cũng đã cảm nhận được sự bất an trong không khí. Chiến tranh đang lan rộng, và không ai biết khi nào kẻ thù sẽ đến.”
David: “Nhưng con không biết phải làm gì, thưa Rabbi. Con cần sự giúp đỡ của thầy.”
Rabbi Mendel: (trầm tư) “David, con có một trái tim dũng cảm và một trí tuệ sắc bén. Hãy sử dụng chúng để tìm ra cách bảo vệ những người dân trong làng. Nhưng trước tiên, con cần những người đồng hành, những người sẽ chiến đấu cùng con.”
David cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe lời khuyên của Rabbi Mendel. Anh hiểu rằng, để bảo vệ ngôi làng, anh không thể đơn độc. Anh sẽ cần những người bạn, những người có thể cùng anh đối mặt với nguy hiểm.
David: (quyết tâm) “Con sẽ tìm đến Miriam và Jacob. Chúng con sẽ bảo vệ ngôi làng, bằng mọi giá.”
Rabbi Mendel gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt ông.
Rabbi Mendel: “Hãy đi, David. Hãy làm những gì con cần làm. Và hãy nhớ rằng, lòng dũng cảm và trí tuệ sẽ luôn dẫn lối cho con.”
David rời khỏi nhà của Rabbi Mendel với một kế hoạch trong đầu và một niềm tin vững chắc trong lòng. Anh sẽ không để ngôi làng của mình rơi vào tay kẻ thù, và anh sẽ làm tất cả để bảo vệ những người mình yêu thương.