Câu Chuyện Về Lòng Nhân Ái - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Lòng Nhân Ái
Trong một ngôi làng nhỏ yên bình, cách xa khỏi thành phố nhộn nhịp, có một người đàn ông tên là Nam sống một mình trong căn nhà nhỏ bên dòng suối. Nam là một nông dân cần cù, ngày ngày làm việc trên cánh đồng của mình. Anh là một người ít nói và sống khá khép kín, không mấy khi giao tiếp với dân làng. Mọi người trong làng biết Nam là một người tốt bụng, nhưng không ai thực sự hiểu nhiều về anh.
Một buổi chiều nọ, bầu trời bất ngờ tối sầm lại, những đám mây đen kéo đến và một cơn bão lớn ập đến. Mưa trút xuống như thác, gió gào thét, cuốn theo mọi thứ trên đường đi của nó. Nước sông dâng cao, lũ lụt nhanh chóng tràn vào làng, cuốn trôi nhiều ngôi nhà và tài sản của người dân.
Giữa cơn hoảng loạn, bà Mai, một cụ bà sống đơn độc trong ngôi nhà nhỏ ven sông, kêu cứu: “Có ai không? Giúp tôi với! Nước sắp cuốn trôi nhà tôi rồi!”
Nam đang làm việc trong nhà thì nghe thấy tiếng kêu cứu. Không chút do dự, anh lao ra ngoài, băng qua dòng nước chảy xiết để đến nhà bà Mai. Khi đến nơi, anh thấy bà Mai đang cố gắng giữ cửa, ngăn nước tràn vào.
“Bà Mai, mau ra ngoài, để tôi giúp bà!” Nam hét lên qua tiếng mưa gió.
Bà Mai run rẩy trả lời: “Nhưng tôi không thể rời bỏ ngôi nhà này, tất cả tài sản của tôi đều ở đây!”
Nam kiên quyết: “Mạng sống của bà quan trọng hơn, hãy để lại tài sản, chúng ta có thể kiếm lại được. Hãy nắm lấy tay tôi, tôi sẽ đưa bà đến chỗ an toàn.”
Sau một chút do dự, bà Mai nắm lấy tay Nam. Anh dẫn bà Mai vượt qua dòng nước lũ đến nhà mình. Khi đến nơi, Nam mở cửa cho bà vào trong, nói: “Bà cứ ở đây, nhà tôi cao hơn, sẽ an toàn hơn.”
Bà Mai nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu Nam, nếu không có cậu, tôi không biết phải làm sao.”
Nam mỉm cười: “Không có gì, bà đừng lo, tôi sẽ ở đây giúp bà.”
Sau khi đảm bảo rằng bà Mai an toàn, Nam quay trở lại để cứu thêm những người khác đang gặp nguy hiểm. Anh đi qua từng nhà, giúp đỡ những người dân bị mắc kẹt, đưa họ đến nơi an toàn trong nhà mình.
Bà Mai ngồi trong nhà Nam, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy anh không ngừng giúp đỡ người khác. Bà lẩm bẩm: “Nam thật tốt bụng, ai mà ngờ được cậu ấy lại dũng cảm và nhân ái đến thế.”
Khi đêm xuống, ngôi làng dần chìm vào bóng tối. Nước lũ vẫn chưa rút, nhưng mọi người trong nhà Nam đều an toàn. Mọi người tụ tập quanh lò sưởi, cảm nhận được sự ấm áp không chỉ từ ngọn lửa mà còn từ tình người.
Bà Mai nhìn Nam, rồi quay sang những người khác: “Chúng ta đã thấy rõ lòng tốt của Nam ngày hôm nay. Nếu không có cậu ấy, không biết chúng ta sẽ ra sao. Cảm ơn cậu, Nam.”
Nam chỉ cười nhẹ, nói: “Mọi người an toàn là tốt rồi. Chúng ta hãy cùng nhau vượt qua khó khăn này.”
Đêm đó, trong căn nhà nhỏ của Nam, một sự thay đổi đã bắt đầu. Lòng nhân ái của anh không chỉ cứu sống những người dân làng, mà còn gieo mầm một tinh thần mới, một tinh thần đoàn kết và yêu thương giữa những người trong ngôi làng nhỏ bé này.