Câu Chuyện Về Mẹ Của Aladdin - Chương 1
Chương 1: Gốc Rễ Của Sự Hi Sinh
Trên con phố nhộn nhịp của Agrabah, nơi cái nóng khắc nghiệt và bụi bặm bám vào từng ngõ ngách, Fatima bước đi giữa dòng người, đôi mắt sáng ánh lên quyết tâm mạnh mẽ. Cô là một người phụ nữ trẻ, với mái tóc đen mượt luôn được gọn gàng phía sau và nụ cười dịu dàng, mặc cho những khó khăn vất vả của cuộc sống. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, Fatima đã sớm phải học cách kiên cường, và giờ đây, cô đã tự nhủ sẽ dùng chính sức mạnh ấy để bảo vệ gia đình nhỏ của mình.
Khi chồng qua đời, Fatima không có lựa chọn nào ngoài việc tự mình nuôi dạy con trai Aladdin. Ngày nào cũng vậy, cô dậy từ rất sớm, ra chợ để mua bán kiếm sống. Ngày dài đối với cô chưa bao giờ dễ dàng, nhưng tình yêu dành cho Aladdin là động lực để cô không ngừng cố gắng.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, Aladdin, một cậu bé nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, chạy tới bên mẹ.
“Mẹ, hôm nay mẹ đi chợ sớm vậy?” Aladdin thắc mắc, đôi mắt trong veo nhìn mẹ.
Fatima mỉm cười, cúi xuống vuốt nhẹ mái tóc đen rối của con trai. “Mẹ phải đi sớm để kiếm được chỗ bán tốt, con trai ạ. Con ở nhà nhớ ngoan và giúp mẹ quét dọn nhé.”
Aladdin mím môi, ánh mắt hiện lên sự nghiêm túc lạ thường. “Vâng, con sẽ giúp mẹ. Con sẽ quét sạch cả nhà luôn!”
Fatima bật cười, nụ cười đầy yêu thương và biết ơn. Cô biết rằng cuộc sống với hai mẹ con họ sẽ không dễ dàng, nhưng Aladdin là tất cả của cô. Cậu bé chính là niềm hy vọng mà cô giữ chặt trong lòng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hay muốn bỏ cuộc.
Trở về từ chợ với giỏ hàng trĩu nặng, Fatima nhanh chóng bắt tay vào việc phân loại và chuẩn bị cho các món hàng để bán. Aladdin chạy tới, vui vẻ giúp mẹ sắp xếp các món đồ, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ và hào hứng.
“Mẹ ơi, mẹ có mệt không?” Aladdin hỏi, lo lắng khi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán mẹ.
Fatima nhẹ nhàng đặt tay lên vai con, mỉm cười trấn an. “Không, mẹ không mệt đâu. Có con ở bên, mẹ chẳng bao giờ thấy mệt.”
Cả hai mẹ con cùng làm việc chăm chỉ, vừa làm vừa trò chuyện với nhau về những điều giản dị trong cuộc sống. Fatima luôn dạy Aladdin về lòng tốt và sự tôn trọng, những giá trị mà cô luôn tin tưởng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu. Mỗi ngày là một cơ hội để cô dạy con trai rằng thế giới này có thể khắc nghiệt, nhưng nếu giữ được trái tim trong sáng, con sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc.
Một buổi chiều nọ, khi hai mẹ con ngồi bên nhau sau một ngày dài làm việc, Aladdin chợt hỏi:
“Mẹ, tại sao mẹ lúc nào cũng cười với mọi người? Họ có khi nào giúp mẹ đâu.”
Fatima ngừng lại, đôi mắt đầy trìu mến nhìn con trai. “Aladdin, con biết không, trong cuộc sống, đôi khi chỉ một nụ cười cũng có thể thay đổi rất nhiều điều. Mẹ luôn tin rằng nếu mình đối tốt với người khác, dù không nhận lại gì, mình cũng đã làm được một việc có ý nghĩa.”
Aladdin gật đầu, nhưng vẫn còn lộ vẻ chưa hoàn toàn hiểu hết những gì mẹ nói. Fatima biết rằng cậu còn nhỏ và cuộc sống chưa dạy cậu đủ nhiều, nhưng cô tin rằng qua thời gian, cậu sẽ hiểu ra tất cả những điều mà cô dạy dỗ.
Một ngày khác, khi Fatima đang làm việc, một người phụ nữ đi ngang qua và dừng lại nhìn cô một cách khinh bỉ.
“Nhìn cô ta kìa, làm gì mà cố gắng đến vậy? Chỉ là một góa phụ nghèo thôi mà,” người phụ nữ nói, không ngại lời nói đầy độc địa trước mặt cô.
Fatima im lặng, không trả lời. Nhưng khi Aladdin nghe thấy, cậu bỗng trở nên giận dữ, mắt đỏ hoe.
“Mẹ! Tại sao họ nói vậy với mẹ?” Aladdin cất tiếng, giận dữ nắm lấy tay mẹ. “Mẹ không có làm gì sai cả!”
Fatima vuốt ve đầu con trai, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu. “Con trai à, con không cần phải giận dữ vì những điều người khác nói. Điều quan trọng nhất là con biết mẹ luôn làm điều đúng đắn. Chúng ta không cần chứng minh cho bất kỳ ai ngoài chính mình.”
Lời nói của mẹ như dòng nước mát làm dịu đi sự giận dữ trong lòng Aladdin. Cậu hít một hơi sâu và nhìn mẹ, lòng đầy ngưỡng mộ. Dù còn nhỏ, cậu hiểu rằng mẹ mình là một người vô cùng đặc biệt.
Khi đêm xuống, Fatima và Aladdin ngồi bên nhau trong căn phòng nhỏ bé của họ. Trăng sáng rọi qua cửa sổ, ánh lên khuôn mặt bình yên của Fatima. Aladdin nhìn mẹ, trong lòng dâng lên niềm tự hào và yêu thương.
“Mẹ,” Aladdin thì thầm. “Con hứa sẽ làm việc chăm chỉ để sau này mẹ không cần vất vả nữa.”
Fatima ôm lấy con trai vào lòng, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô biết rằng Aladdin còn phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng cô tin rằng với sự kiên cường và lòng tốt, cậu sẽ vượt qua tất cả.
“Con trai của mẹ, con sẽ là một người tốt và mạnh mẽ,” Fatima thì thầm. “Mẹ luôn tin tưởng vào con.”
Từ đó, Aladdin ngày càng ý thức về trách nhiệm của mình, cố gắng giúp đỡ mẹ nhiều hơn và học cách sống theo những gì mẹ đã dạy. Và cũng từ đó, trong lòng cậu, hình ảnh về một người mẹ kiên cường, luôn sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để bảo vệ gia đình, trở thành động lực lớn lao để cậu trở thành một người đàn ông tốt như mẹ hằng mong.