Câu Chuyện Về Mẹ Của Aladdin - Chương 2
Chương 2: Những Đêm Không Ngủ
Khi màn đêm buông xuống Agrabah, từng ngọn đèn lồng trên các con phố tắt dần, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ của mặt trăng chiếu qua những khung cửa sổ cũ kỹ. Trong căn phòng nhỏ của hai mẹ con, Fatima vẫn miệt mài làm việc, đôi tay khéo léo vá từng mảnh áo rách, những thứ bà nhận làm thêm để có thêm chút tiền nuôi Aladdin.
Bên cạnh, Aladdin đã ngủ thiếp đi, tiếng thở đều đặn hòa cùng tiếng kim chỉ di chuyển. Fatima ngắm nhìn con trai, lòng đầy yêu thương và lo lắng. Bà biết, cuộc sống này không hề dễ dàng, và bà cần làm mọi thứ để Aladdin có một tương lai tốt đẹp hơn.
Bỗng Aladdin trở mình, mắt mở to và ngồi dậy. “Mẹ, sao mẹ chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi mà.”
Fatima ngừng tay, mỉm cười nhẹ nhàng. “Mẹ còn chút việc phải làm, con cứ ngủ đi, không cần lo lắng đâu.”
Aladdin ngồi thẳng dậy, cố gắng giữ mình tỉnh táo. “Mẹ làm nhiều quá, mẹ có mệt không?”
Fatima nhìn Aladdin, khẽ thở dài, nhưng vẫn giữ giọng dịu dàng. “Mẹ không sao, Aladdin à. Mẹ chỉ muốn con có đủ mọi thứ cần thiết cho cuộc sống, và nếu có thể, một tương lai sáng sủa hơn.”
Aladdin cúi đầu, đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn xuống tay mình. Cậu biết mẹ vất vả vì mình, và điều đó khiến trái tim cậu đau nhói. Cậu muốn giúp mẹ, nhưng chưa biết phải làm sao khi còn quá nhỏ.
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ nhiều hơn. Con sẽ làm việc và kiếm tiền để mẹ không phải mệt mỏi như vậy nữa,” Aladdin nói, giọng đầy quyết tâm.
Fatima vuốt nhẹ mái tóc của Aladdin, khuôn mặt lộ rõ vẻ tự hào. “Con trai mẹ đã lớn thật rồi. Nhưng con à, điều mẹ muốn không phải là con phải làm việc thật nhiều để giúp mẹ. Mẹ chỉ mong con luôn vui vẻ, khỏe mạnh và trở thành một người tốt bụng.”
Hai mẹ con ngồi bên nhau trong sự im lặng dễ chịu. Fatima cảm thấy như mọi mệt nhọc của mình đều tan biến khi có Aladdin bên cạnh. Dù vất vả, nhưng tình yêu của bà dành cho con là không giới hạn. Vì thế, bà có thể tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ, chỉ cần biết rằng Aladdin đang dần trưởng thành.
Sáng hôm sau, khi Fatima vừa chuẩn bị rời nhà đi chợ, Aladdin gọi với theo.
“Mẹ, con muốn đi cùng mẹ hôm nay,” Aladdin nói, ánh mắt sáng lấp lánh.
Fatima ngạc nhiên nhìn con trai. “Nhưng con còn nhỏ, đường đi chợ rất xa và vất vả. Con sẽ mệt đấy.”
Aladdin khẽ mỉm cười, cố tỏ ra mạnh mẽ. “Con không sợ mệt đâu mẹ. Con muốn giúp mẹ.”
Không thể từ chối trước sự kiên quyết của con, Fatima đành để Aladdin đi cùng. Hai mẹ con bước qua những con phố chật hẹp, nắng sáng bắt đầu len lỏi qua từng ngôi nhà. Agrabah vào buổi sáng nhộn nhịp với tiếng người mua kẻ bán, âm thanh của cuộc sống và hy vọng.
Khi đến chợ, Aladdin chăm chỉ giúp mẹ bày hàng. Cậu hăng hái như muốn chứng minh rằng mình có thể làm được mọi thứ. Fatima không thể không cảm thấy tự hào, nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng. Cậu còn quá nhỏ để hiểu hết những khó khăn mà bà phải đối mặt hàng ngày.
Vào giữa buổi, một khách hàng bước đến, nở một nụ cười thân thiện. “Fatima, lâu rồi không thấy cô. Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Fatima đáp lại bằng nụ cười nhẹ nhàng, dù trong lòng có chút xót xa. “Dạ, vẫn ổn, tôi làm việc để nuôi con trai mình.”
Người khách nhìn Aladdin, khẽ cười và nói: “Thằng bé kháu khỉnh quá, chắc sẽ là niềm tự hào của cô sau này.”
Fatima gật đầu, ánh mắt đong đầy hy vọng khi nhìn Aladdin. “Vâng, đó là điều tôi hy vọng.”
Aladdin nghe được cuộc trò chuyện, lòng cảm thấy hạnh phúc và tự hào. Cậu hứa với lòng rằng sẽ cố gắng hết sức để không làm mẹ thất vọng. Dù cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng Aladdin quyết tâm mình sẽ trở thành người mạnh mẽ và tốt bụng, như mẹ đã luôn dạy.
Cả ngày hôm đó, Aladdin giúp mẹ không ngừng nghỉ. Mỗi khi Fatima dừng lại để lau mồ hôi, Aladdin liền chạy tới, đưa bà ly nước hay giúp sắp xếp hàng hóa. Cậu không ngại mệt mỏi, chỉ cần thấy nụ cười của mẹ.
Khi ngày dài khép lại, hai mẹ con trở về nhà, mệt nhoài nhưng trong lòng ngập tràn niềm vui. Trên đường về, Aladdin chợt nắm tay mẹ thật chặt, như muốn truyền đi sự quyết tâm của mình.
“Mẹ, dù có chuyện gì đi nữa, con sẽ luôn ở bên mẹ,” Aladdin nói, giọng khẽ nhưng đầy chắc chắn.
Fatima dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Aladdin. “Mẹ biết con luôn là chỗ dựa của mẹ. Và mẹ tin rằng con sẽ làm được những điều tuyệt vời trong cuộc đời này.”
Với những lời đó, hai mẹ con tiếp tục bước đi dưới bầu trời đêm Agrabah, như thể mọi khó khăn đều bị đẩy lùi bởi sự yêu thương vô hạn mà họ dành cho nhau.