Câu Chuyện Về Mẹ Của Aladdin - Chương 5
Chương 5: Những Kỷ Niệm Về Cha
Buổi tối nọ, sau một ngày dài làm việc ở chợ, hai mẹ con ngồi bên nhau dưới ánh sáng nhạt của ngọn đèn dầu trong căn phòng nhỏ. Mặt trăng sáng rọi qua cửa sổ, ánh sáng mờ ảo tạo nên không gian ấm cúng nhưng cũng trầm lắng.
Aladdin khẽ cựa mình, đôi mắt mở to và đầy tò mò. Cậu đã nghe mẹ nhắc đến cha mình nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nghe mẹ kể về ông một cách cụ thể. Lần này, khi Fatima lặng lẽ nhìn xa xăm, Aladdin biết rằng bà đang nghĩ về cha mình. Cậu nhịn không được và khẽ hỏi:
“Mẹ, mẹ có thể kể thêm cho con về cha không? Con muốn biết cha là người thế nào.”
Fatima giật mình trước câu hỏi của Aladdin. Bà quay sang nhìn con trai, ánh mắt trở nên dịu dàng và hoài niệm. Một nụ cười nhẹ nở trên môi bà, và bà bắt đầu kể, giọng nói ấm áp và sâu lắng như đưa Aladdin về một thời quá khứ xa xôi.
“Cha con, ông ấy là một người đàn ông kiên cường và dũng cảm, Aladdin à. Cha con không chỉ mạnh mẽ về thể lực mà còn mạnh mẽ trong tâm hồn. Ông ấy luôn đặt gia đình lên hàng đầu và không bao giờ ngại khó khăn để bảo vệ những người mình yêu thương.”
Fatima nhớ lại những kỷ niệm êm đềm với chồng, giọng bà chùng xuống một chút khi nói về thời kỳ hạnh phúc đó. Aladdin chăm chú lắng nghe, như thể từng lời mẹ nói đang vẽ nên bức tranh rõ nét về cha trong tâm trí cậu.
“Cha con luôn tin rằng sức mạnh thực sự của một người đàn ông không phải là khả năng chiến đấu hay giành giật, mà là lòng kiên nhẫn và lòng khoan dung. Ông ấy đã dạy mẹ rất nhiều điều, và đó là những điều mẹ đang cố gắng truyền lại cho con.”
Aladdin nheo mắt, tưởng tượng về cha mình như một người hùng thầm lặng. “Cha có bao giờ kể cho mẹ nghe về những cuộc chiến mà ông đã trải qua không mẹ?”
Fatima mỉm cười và lắc đầu. “Cha con không thích nói về những gì ông ấy đã làm ngoài kia, ông ấy cho rằng những điều đó không quan trọng bằng thời gian mà ông ấy có thể dành cho gia đình. Cha con luôn nói rằng gia đình là nơi duy nhất mà ông ấy cảm thấy bình yên thật sự.”
Aladdin lặng im suy nghĩ, cảm nhận được sự yêu thương mà cha mẹ đã dành cho nhau. Bỗng nhiên, cậu nhận ra sự vắng mặt của cha không phải là một điều buồn tủi, mà là một động lực để cậu trở thành một người đàn ông mạnh mẽ như cha mình.
Fatima nhìn Aladdin, thấy đôi mắt cậu bé lấp lánh. Bà biết rằng cậu đang dần hình thành hình mẫu người cha trong tâm trí – một người đàn ông nhân hậu, mạnh mẽ và luôn sẵn sàng bảo vệ gia đình.
“Mẹ, con hứa sẽ trở thành một người như cha. Con sẽ luôn bảo vệ mẹ và những người con yêu thương,” Aladdin nói, giọng tràn đầy quyết tâm.
Fatima khẽ gật đầu, ôm Aladdin vào lòng. Trong vòng tay bà, Aladdin cảm thấy trái tim mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu không còn là một cậu bé chỉ biết trốn tránh, mà giờ đây đã có một ước mơ lớn lao – trở thành người đàn ông mà mẹ và cha có thể tự hào.
Những ngày sau đó, Aladdin không ngừng học hỏi và cố gắng giúp mẹ nhiều hơn. Mỗi khi gặp khó khăn, cậu lại nhớ đến cha, nhớ về những lời mẹ đã kể, và lòng kiên nhẫn cùng sự can đảm lại trỗi dậy trong cậu.
Một hôm, khi Aladdin đang giúp mẹ bày hàng ở chợ, một người đàn ông già cả và gầy gò bước đến, trông rất mệt mỏi. Ông cúi xuống xin một ít thức ăn, ánh mắt đầy sự van xin. Aladdin liền đưa cho ông một phần bánh mì, nhưng người đàn ông ngập ngừng, không dám nhận.
“Con trai, ta không thể nhận của con như vậy. Ta không có gì để đáp lại cả,” người đàn ông nói, giọng run rẩy.
Aladdin mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Ông không cần phải trả lại gì cả. Cha cháu từng nói rằng giúp đỡ người khác là cách tốt nhất để mình trở nên mạnh mẽ.”
Người đàn ông lặng nhìn Aladdin với ánh mắt xúc động, rồi khẽ gật đầu và nhận lấy phần bánh. Ông quay đi, nhưng trước khi đi, ông quay lại và nói: “Cha con hẳn sẽ tự hào về con lắm, chàng trai trẻ.”
Fatima đứng ở xa quan sát, trái tim bà ngập tràn niềm tự hào và hạnh phúc. Bà biết rằng chồng mình, dù đã ra đi, nhưng những giá trị mà ông để lại đã thực sự khắc sâu trong lòng Aladdin. Cậu đã không chỉ là một cậu bé tốt bụng, mà đang dần trở thành một người đàn ông biết yêu thương, kiên nhẫn và mạnh mẽ.
Đêm đó, khi Aladdin ngồi bên mẹ, cậu nhìn lên bầu trời đầy sao và cảm thấy như cha đang ở đâu đó, dõi theo mình. Trong lòng cậu, một niềm tin mãnh liệt trỗi dậy – rằng mình sẽ trở thành người bảo vệ cho mẹ, sẽ trở thành người đàn ông mà mẹ và cha có thể tự hào.
Fatima đặt tay lên vai Aladdin, đôi mắt bà ánh lên niềm tin tưởng tuyệt đối. “Con trai của mẹ, con đã hiểu những gì cha mẹ luôn mong muốn ở con. Con đã học được bài học lớn nhất trong cuộc đời rồi.”
Aladdin mỉm cười, nắm lấy tay mẹ, lòng tràn đầy hy vọng. Cậu biết rằng cuộc sống sẽ không ngừng thử thách, nhưng cậu đã sẵn sàng để đối mặt với mọi điều – với tình yêu thương, lòng tốt, và sức mạnh mà cha mẹ đã trao cho cậu.