Câu Chuyện Về Mẹ Của Aladdin - Chương 6
Chương 6: Khi Aladdin Phạm Sai Lầm
Aladdin đã lớn thêm một chút, và càng ngày cậu càng hiểu rõ giá trị của những lời dạy từ mẹ. Tuy nhiên, cuộc sống luôn có những thử thách bất ngờ, và đôi khi Aladdin, với tính cách mạnh mẽ và tò mò, cũng có lúc mắc sai lầm.
Một buổi sáng nọ, Aladdin cùng mẹ ra chợ sớm để chuẩn bị bày hàng. Khi hai mẹ con đang dọn hàng, một tiếng ồn lớn vang lên từ một góc chợ, thu hút sự chú ý của mọi người. Một nhóm thanh niên đang tranh cãi lớn tiếng, và giữa đám đông là Karim – cậu bạn từng bắt nạt Aladdin.
Aladdin đứng từ xa quan sát, cảm thấy chút khó chịu trong lòng. Karim đang gây rối và thách thức những người khác trong chợ. Aladdin, tuy đã học cách kiềm chế cảm xúc, nhưng lần này sự tức giận trong cậu không kìm được. Cậu tiến về phía đám đông, lòng dâng lên mong muốn chứng tỏ rằng mình không còn là cậu bé yếu đuối như trước.
“Karim! Dừng lại đi!” Aladdin lên tiếng lớn, làm mọi người quay lại nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.
Karim nheo mắt, nhìn Aladdin với ánh mắt đầy thách thức. “Gì chứ? Mày muốn cản tao sao, Aladdin?”
Aladdin siết chặt nắm tay, nhớ đến những lần Karim đã chế giễu và bắt nạt mình. Cảm xúc giận dữ trỗi dậy, khiến cậu bước lên phía trước. “Karim, đừng gây rối ở đây. Chúng ta không cần những người gây phiền phức trong chợ.”
Karim bật cười lớn, không tỏ ra e ngại gì. “Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với tao như thế? Đừng có tưởng mình là anh hùng!”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, và một vài người nhìn Aladdin với ánh mắt khích lệ. Aladdin cảm thấy bản thân đang được ủng hộ, điều này càng làm cậu thêm phần quyết tâm. Trong khoảnh khắc đó, Aladdin quên đi những lời mẹ đã dạy về sự kiên nhẫn và kiểm soát cảm xúc. Cậu siết chặt nắm tay và tiến tới định tấn công Karim.
Nhưng trước khi kịp làm gì, Fatima từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng nắm lấy tay Aladdin và kéo cậu ra xa. “Aladdin, hãy dừng lại. Mẹ cần nói chuyện với con ngay bây giờ.”
Mọi người trong chợ quay lại nhìn hai mẹ con, một vài người tỏ ra thất vọng, nhưng đa phần hiểu được ý tốt của Fatima. Karim nhìn theo, cười đắc thắng rồi bỏ đi. Aladdin cảm thấy xấu hổ và thất vọng với chính mình. Cậu cúi đầu, đi theo mẹ về một góc khuất trong chợ.
Fatima đặt tay lên vai con, ánh mắt bà nghiêm nghị nhưng cũng tràn đầy tình thương. “Aladdin, mẹ rất buồn khi thấy con sẵn sàng mất bình tĩnh và đánh nhau. Con có nhớ mẹ đã dạy gì về sự mạnh mẽ thực sự không?”
Aladdin cúi đầu, cảm thấy hối hận. “Mẹ, con xin lỗi… Con đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.”
Fatima khẽ thở dài, vuốt nhẹ mái tóc của Aladdin. “Mẹ hiểu rằng con muốn bảo vệ mọi người, nhưng bảo vệ không có nghĩa là dùng nắm đấm. Đôi khi, sự mạnh mẽ nhất là biết lùi bước và kiềm chế bản thân, dù điều đó không dễ dàng.”
Aladdin nhìn vào mắt mẹ, cảm nhận được sự thất vọng nhưng cũng đầy yêu thương trong ánh mắt bà. “Con đã sai rồi, mẹ ạ. Con chỉ muốn chứng tỏ mình không còn yếu đuối nữa.”
Fatima mỉm cười dịu dàng, kéo con trai vào lòng. “Con trai của mẹ, việc con muốn trở nên mạnh mẽ là điều tốt, nhưng mạnh mẽ không có nghĩa là đối đầu bằng vũ lực. Mẹ tin tưởng rằng con có đủ sự thông minh và lòng tốt để xử lý mọi chuyện bằng cách khác.”
Aladdin gật đầu, cảm nhận được sự vỗ về của mẹ. Lòng cậu dâng lên niềm hối hận sâu sắc và cũng là quyết tâm sửa sai. Cậu biết rằng việc chứng tỏ bản thân không phải bằng cách đánh bại người khác, mà là làm cho mẹ tự hào về cách mình đối xử với mọi người.
Ngày hôm sau, khi Aladdin gặp lại Karim trong chợ, cậu không hề tức giận hay cảm thấy sợ hãi. Thay vào đó, cậu bước đến, nhìn thẳng vào mắt Karim và nói với giọng điềm tĩnh:
“Karim, mình không ghét cậu và cũng không muốn xung đột với cậu. Nhưng mình mong rằng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, thay vì gây sự và làm phiền mọi người.”
Karim trố mắt nhìn Aladdin, không nói được lời nào. Đám đông xung quanh nhìn cả hai, và một số người mỉm cười trước hành động trưởng thành của Aladdin. Karim không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi lặng lẽ rời đi.
Fatima, đứng từ xa quan sát, không giấu được nụ cười tự hào trên khuôn mặt. Bà biết rằng Aladdin đã thực sự hiểu được bài học về sự mạnh mẽ và lòng bao dung.
Đêm đó, khi hai mẹ con ngồi bên nhau, Aladdin khẽ nói: “Mẹ, hôm nay con đã không nổi giận. Con thấy mình mạnh mẽ hơn khi không phải sử dụng nắm đấm.”
Fatima ôm con trai vào lòng, khẽ thầm thì: “Đó là sức mạnh thực sự, con trai ạ. Mẹ tin rằng, dù cuộc sống còn nhiều thử thách, con sẽ luôn vượt qua bằng lòng kiên nhẫn và trái tim nhân hậu.”
Trong vòng tay mẹ, Aladdin cảm thấy sự bình yên trọn vẹn. Cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ cô đơn, vì luôn có mẹ ở bên – người dẫn đường cho cậu bằng tình yêu và sự kiên cường.