Câu Chuyện Về Mẹ Của Aladdin - Chương 7
Chương 7: Fatima Gặp Bệnh
Cuộc sống nơi chợ Agrabah không bao giờ ngừng nghỉ, và Fatima, dù kiên cường đến đâu, cũng không thể tránh khỏi sự vất vả đeo bám qua từng ngày. Sau nhiều năm làm việc không ngừng nghỉ để nuôi dạy Aladdin, sức khỏe của bà bắt đầu suy yếu. Những cơn ho kéo dài và mệt mỏi không thể che giấu được. Nhưng Fatima luôn giấu kín nỗi đau, không muốn Aladdin lo lắng.
Một buổi sáng, khi Aladdin thức dậy, cậu thấy mẹ vẫn còn nằm trên giường, mặt tái xanh và ánh mắt thẫn thờ. Cậu lo lắng chạy đến bên mẹ, lòng đầy nỗi sợ hãi mà cậu chưa từng trải qua.
“Mẹ, mẹ có sao không?” Aladdin hỏi, giọng đầy lo lắng.
Fatima cố nở một nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nắm lấy tay con. “Mẹ chỉ hơi mệt thôi, Aladdin à. Con đừng lo. Mẹ chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe lại.”
Nhưng Aladdin không tin lời mẹ. Cậu có thể thấy rằng mẹ mình không chỉ “hơi mệt”. Những dấu hiệu này đã kéo dài nhiều ngày, và cậu biết rằng nếu không được chăm sóc, sức khỏe của mẹ sẽ càng suy yếu. Không chần chừ, Aladdin quyết định sẽ làm mọi cách để giúp mẹ.
Ngày hôm sau, khi Fatima vẫn còn nằm nghỉ, Aladdin tự mình ra chợ để bán hàng. Cậu biết công việc này không dễ dàng, nhưng cậu muốn mẹ có thời gian nghỉ ngơi mà không phải lo lắng về thu nhập của gia đình.
Với lòng quyết tâm, Aladdin bày hàng như mẹ đã chỉ dẫn. Ban đầu, cậu gặp không ít khó khăn khi các khách hàng quen thuộc không thấy Fatima và tỏ ra không tin tưởng cậu. Một vài người từ chối mua hàng và quay lưng bỏ đi. Nhưng Aladdin không bỏ cuộc. Cậu chào hỏi và cố gắng mỉm cười thật tự tin, nhớ lại những bài học mẹ đã dạy về lòng kiên nhẫn và sự tử tế.
Một người phụ nữ lớn tuổi dừng lại, nhìn Aladdin với ánh mắt hiếu kỳ. “Cháu là con trai của Fatima phải không? Tại sao hôm nay cháu lại ở đây một mình?”
Aladdin khẽ gật đầu, giọng run rẩy: “Dạ, mẹ cháu hơi mệt nên hôm nay cháu ra chợ thay mẹ. Cháu hy vọng mọi người sẽ ủng hộ.”
Người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt trìu mến. “Cháu thật đáng yêu và biết quan tâm mẹ. Ta sẽ mua một ít, và nhớ nói với mẹ cháu là hãy nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”
Từng chút một, Aladdin dần nhận được sự ủng hộ từ những người trong chợ. Dù công việc có vất vả, cậu không ngừng cố gắng, và những lời động viên từ mọi người giúp cậu có thêm động lực. Cuối ngày, khi Aladdin trở về với túi hàng gần như trống rỗng, cậu thấy lòng nhẹ nhõm vì đã giúp mẹ kiếm được một phần thu nhập.
Khi về đến nhà, cậu thấy mẹ vẫn nằm nghỉ, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh lên sự ngạc nhiên khi thấy Aladdin trở về với vẻ vui mừng.
“Con đã tự đi bán hàng hôm nay sao?” Fatima hỏi, mắt rưng rưng xúc động.
Aladdin gật đầu, nắm lấy tay mẹ. “Mẹ à, mẹ không cần phải làm việc nhiều như vậy nữa. Con sẽ giúp mẹ, con sẽ làm mọi thứ để mẹ có thể nghỉ ngơi.”
Fatima khẽ vuốt tóc con, lòng đầy tự hào và hạnh phúc. “Aladdin, con thật sự đã lớn rồi. Mẹ rất tự hào về con.”
Nhưng những ngày sau đó, tình trạng của Fatima không khá lên mà ngày càng tệ đi. Aladdin bắt đầu lo sợ. Cậu không muốn mất mẹ, người duy nhất cậu còn lại trên đời này. Cậu tự hỏi có cách nào để giúp mẹ không, có thể làm gì để mẹ khỏe lại?
Một buổi chiều nọ, khi Aladdin đang bán hàng, một người đàn ông lớn tuổi trong chợ đến gần và hỏi: “Ta nghe nói mẹ cháu bị bệnh. Đây là một ít thảo dược, hãy mang về cho mẹ uống. Thảo dược này sẽ giúp bà ấy bớt đau và dễ ngủ hơn.”
Aladdin vô cùng biết ơn và không ngần ngại nhận lấy. Cậu trở về nhà, cẩn thận pha thảo dược cho mẹ uống. Fatima, dù yếu mệt, vẫn nở nụ cười dịu dàng khi nhìn thấy sự quan tâm của con trai.
Đêm đó, Aladdin ngồi bên giường mẹ, đôi mắt đăm chiêu nhìn ánh trăng qua khung cửa sổ. Cậu cảm thấy bất lực và lo lắng. Dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn thấy mình quá nhỏ bé trước cuộc sống đầy khó khăn.
Fatima nhẹ nhàng mở mắt, nhận thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của con trai. Bà khẽ nói: “Aladdin, con không cần lo lắng quá nhiều. Mẹ biết con đã làm rất nhiều để giúp mẹ. Con đã làm cho mẹ thấy rất tự hào.”
Aladdin cầm lấy tay mẹ, giọng nghẹn ngào: “Mẹ, con không muốn mẹ phải khổ vì con nữa. Con muốn mẹ khỏe lại và luôn ở bên con.”
Fatima mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự yêu thương vô hạn. “Con trai, con đã mang lại cho mẹ niềm vui và hạnh phúc lớn lao nhất. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có con bên cạnh, mẹ đã thấy mình là người may mắn.”
Câu nói ấy khiến Aladdin cảm thấy trái tim mình tràn đầy động lực. Cậu biết rằng mẹ đã hy sinh rất nhiều cho mình, và giờ đây cậu muốn làm mọi thứ để đáp lại sự yêu thương ấy.
Từ đó, Aladdin chăm sóc mẹ tận tình và tự mình gánh vác mọi công việc. Cậu không còn là cậu bé nhút nhát của ngày xưa, mà đã trở thành một người đàn ông kiên cường và giàu lòng nhân ái – như những gì mẹ luôn dạy.