Câu Chuyện Về Mẹ Của Aladdin - Chương 8
Chương 8: Những Lời Khuyên Cuối Cùng
Những ngày tháng trôi qua, sức khỏe của Fatima ngày càng suy yếu, nhưng bà vẫn luôn giữ tinh thần lạc quan, không muốn Aladdin phải lo lắng thêm. Bà hiểu rằng thời gian bên cạnh con trai không còn nhiều và muốn dùng khoảng thời gian ít ỏi còn lại để truyền lại cho Aladdin những giá trị cuối cùng, giúp cậu mạnh mẽ bước vào đời.
Một buổi chiều, khi ánh nắng hoàng hôn vàng rực chiếu vào căn phòng nhỏ, Aladdin ngồi bên giường, tay nắm chặt tay mẹ. Cậu cảm nhận được sức lực của mẹ ngày càng yếu đi, nhưng đôi mắt bà vẫn sáng lên niềm yêu thương.
“Aladdin, con trai của mẹ,” Fatima nói, giọng bà yếu ớt nhưng từng lời lại rõ ràng và chắc chắn. “Cuộc sống của con sẽ không dễ dàng, nhưng mẹ tin rằng con sẽ luôn làm điều đúng đắn.”
Aladdin cố gắng giữ bình tĩnh, dù lòng cậu đang đau đớn. “Mẹ, con không muốn mẹ rời xa con. Con chưa sẵn sàng.”
Fatima khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ lên má con trai. “Con sẽ luôn có mẹ trong tim mình, Aladdin à. Và con không cô đơn, vì mẹ đã trao cho con những điều quan trọng nhất trong cuộc sống. Đó là lòng kiên nhẫn, sự tử tế và niềm tin vào bản thân.”
Bà ngừng lại, khẽ ho nhẹ rồi nói tiếp, “Con hãy nhớ rằng sức mạnh thật sự không nằm ở việc vượt qua người khác, mà ở việc biết yêu thương và giúp đỡ những người xung quanh mình. Cuộc sống sẽ thử thách con bằng những lúc khó khăn, nhưng chỉ cần giữ vững những giá trị này, con sẽ không bao giờ lạc lối.”
Aladdin ngồi im lặng, từng lời mẹ nói như in sâu vào trái tim cậu. Cậu cảm thấy có một điều gì đó rất lớn lao, một sứ mệnh, đang được mẹ truyền lại cho mình. Cậu hứa với lòng sẽ làm tất cả để xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của mẹ.
Fatima tiếp tục nói, đôi mắt bà dần nhắm lại nhưng giọng nói vẫn tràn đầy kiên định, “Aladdin, con hãy sống thật lòng với bản thân, và đừng bao giờ sợ hãi khi phải đứng lên vì điều đúng đắn. Mẹ biết cuộc sống sẽ không dễ dàng, nhưng con là một người mạnh mẽ, và mẹ tin tưởng vào con.”
Aladdin cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, siết chặt tay mẹ hơn. “Mẹ, con hứa sẽ luôn nhớ những gì mẹ dạy. Con sẽ trở thành người mà mẹ tự hào.”
Fatima mỉm cười yếu ớt, nụ cười cuối cùng đầy mãn nguyện và yêu thương. “Mẹ luôn tự hào về con, Aladdin. Dù mẹ có đi xa, con hãy nhớ rằng mẹ luôn ở bên con, trong mỗi bước chân của con.”
Trong ánh sáng nhạt dần của hoàng hôn, Fatima nhắm mắt, hơi thở bà dần nhẹ nhàng lịm đi, để lại Aladdin một mình trong không gian yên tĩnh. Cậu ngồi đó, tay vẫn nắm chặt tay mẹ, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng trong trái tim cậu, Aladdin cảm nhận được sức mạnh và niềm tin mà mẹ đã truyền lại.
Đêm ấy, Aladdin ngồi bên mẹ đến sáng, nhìn ra bầu trời Agrabah đầy sao. Cậu cảm nhận rằng mẹ đã trao cho cậu món quà lớn nhất – lòng kiên nhẫn, sự tử tế và lòng can đảm. Cậu biết rằng mình không còn là một cậu bé nhút nhát của ngày xưa nữa, mà đã trở thành một người đàn ông, mang trong mình tình yêu và sự dạy dỗ của mẹ để tiếp tục hành trình trong cuộc sống.
Từ đó, Aladdin thề rằng cậu sẽ sống đúng với những giá trị mà mẹ đã dạy, sẽ yêu thương và giúp đỡ người khác, và sẽ mạnh mẽ đối mặt với mọi thử thách. Fatima, người mẹ kiên cường của Aladdin, sẽ mãi mãi sống trong trái tim cậu như một ngọn lửa bất diệt, soi sáng cho cậu trên con đường phía trước.