Câu Chuyện Về Sự Bình An Trong Tâm Hồn - Chương 3
Chương 3: Đối Diện Với Lo Âu
Những lời dạy của Rabbi Elazar đã khơi dậy trong Yitzhak một cách nhìn mới về cuộc sống. Ông bắt đầu học cách chấp nhận lo âu thay vì cố gắng đẩy nó ra xa. Mỗi khi cảm thấy bất an, ông nhớ lại lời Rabbi: “Lo âu không phải là kẻ thù, mà là một dấu hiệu cho thấy có điều gì đó trong cuộc sống cần được hiểu rõ hơn.”
Một buổi tối, khi Yitzhak đang ngồi thiền trong căn phòng nhỏ của mình, những lo âu bắt đầu trỗi dậy. Hình ảnh về những điều chưa biết trong tương lai, những nỗi sợ về sự bất ổn của cuộc sống, tất cả đồng loạt ùa vào tâm trí ông. Thay vì cố gắng đẩy chúng ra, Yitzhak quyết định đối diện với chúng.
Ông thở đều, nhắm mắt lại, và hỏi bản thân, “Điều gì thực sự khiến ta lo lắng?”
Một câu trả lời đến từ sâu thẳm tâm hồn ông: “Ta lo sợ sự bất lực, sợ rằng mình không đủ mạnh mẽ để đối diện với những thử thách của cuộc sống.”
Yitzhak mở mắt, cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. Ông nhận ra rằng sự lo âu của mình không chỉ là về những sự kiện trong tương lai, mà còn là về nỗi sợ mất đi sự kiểm soát. Ông sợ rằng mình không đủ khả năng đối mặt với những điều không thể kiểm soát được.
Vào ngày hôm sau, Yitzhak quyết định tìm gặp Rabbi Elazar để chia sẻ những suy nghĩ của mình. Khi ông đến ngôi nhà của Rabbi, Rabbi Elazar đang ngồi trong vườn, chăm sóc những cây ô liu. Yitzhak bước tới, ngồi xuống bên cạnh ông.
“Rabbi, con đã suy nghĩ rất nhiều về những gì thầy nói. Con nhận ra rằng lo âu của con không chỉ đến từ việc con lo lắng về tương lai, mà còn từ nỗi sợ rằng con không đủ khả năng để đối mặt với những điều không thể kiểm soát.”
Rabbi Elazar ngừng tay, nhìn Yitzhak với ánh mắt dịu dàng. “Yitzhak, sự lo âu là điều tự nhiên khi con cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ. Nhưng con cần hiểu rằng sức mạnh thật sự không nằm ở việc kiểm soát mọi thứ, mà nằm ở khả năng chấp nhận và thích nghi với những gì cuộc sống mang đến.”
Yitzhak gật đầu, nhưng vẫn có chút lưỡng lự trong giọng nói. “Nhưng làm thế nào để con có thể cảm thấy bình an khi con không thể kiểm soát điều gì sẽ xảy ra, Rabbi?”
Rabbi Elazar mỉm cười, rồi ông nói một cách từ tốn, “Yitzhak, con đã bao giờ thấy một dòng sông chảy chưa? Dòng sông không kiểm soát được con đường của nó, nó chỉ chảy theo những gì mà tự nhiên mang đến, uốn lượn quanh những tảng đá và vượt qua mọi trở ngại. Con hãy như dòng sông ấy, chảy tự nhiên và chấp nhận những gì con gặp phải trên con đường của mình.”
Yitzhak im lặng một lúc, rồi ông nói, “Con hiểu rồi, Rabbi. Con sẽ cố gắng để trở thành dòng sông, để chấp nhận và thích nghi với mọi điều trong cuộc sống.”
Rabbi Elazar nắm lấy tay Yitzhak, ánh mắt ông ánh lên sự khích lệ. “Con đã đi được một chặng đường dài rồi, Yitzhak. Hãy tiếp tục hành trình của mình, và con sẽ thấy rằng lo âu không còn là kẻ thù nữa, mà là một người thầy, một người bạn giúp con hiểu rõ hơn về bản thân và cuộc sống.”
Yitzhak cảm thấy như một cơn gió nhẹ thổi qua tâm hồn ông, mang đi những lo âu và thay vào đó là sự nhẹ nhõm. Ông cảm ơn Rabbi Elazar và trở về nhà với một quyết tâm mới. Ông sẽ không còn trốn tránh lo âu nữa, mà sẽ đối diện với nó, chấp nhận nó như một phần của cuộc sống và tìm thấy sự bình an trong việc đó.
Từ đó, Yitzhak bắt đầu thực hành cách sống như một dòng sông, chảy nhẹ nhàng qua những khúc quanh của cuộc đời, không cố gắng kiểm soát mọi thứ mà chỉ tập trung vào việc làm tốt nhất những gì có thể trong khoảnh khắc hiện tại. Và từng ngày trôi qua, ông cảm thấy tâm hồn mình trở nên bình an hơn, dù cho lo âu vẫn thi thoảng xuất hiện, nhưng giờ đây nó không còn khiến ông sợ hãi nữa.