Câu Chuyện Về Sự Tha Thứ - Chương 1
Chương 1: Những Ký Ức Đau Thương
Avraham ngồi lặng lẽ trên băng ghế trong căn nhà gỗ nhỏ của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, tuyết rơi dày đặc, bao phủ cả ngôi làng trong một màu trắng xóa. Trong lòng ông, một cảm giác lạnh lẽo còn lớn hơn cả cái rét bên ngoài, đó là sự cô đơn và những ký ức đau thương không ngừng ám ảnh.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Avraham khẽ giật mình. Ông đứng dậy, mở cửa và thấy Rabbi Shmuel đứng đó, mỉm cười hiền hậu.
“Shalom, Avraham,” Rabbi Shmuel chào ông bằng giọng nói ấm áp. “Tôi có thể vào không?”
Avraham hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng gật đầu và mở rộng cửa. “Mời ngài vào, Rabbi.”
Rabbi Shmuel bước vào, nhìn quanh căn phòng đơn sơ nhưng gọn gàng. “Ngôi nhà của anh rất ấm cúng, Avraham,” ông nhận xét.
Avraham không đáp, chỉ lặng lẽ đưa Rabbi Shmuel đến ngồi trước lò sưởi. Cả hai ngồi im lặng trong giây lát, chỉ có tiếng nổ lách tách của củi cháy.
“Avraham,” Rabbi Shmuel bắt đầu, “tôi cảm nhận được nỗi đau trong đôi mắt anh. Anh muốn chia sẻ với tôi không?”
Avraham cúi đầu, giọng ông trầm ngâm, “Rabbi, ngài không hiểu đâu. Tôi đã mất tất cả… gia đình, bạn bè, cả cuộc sống bình yên trước đây. Mỗi đêm tôi đều nhìn thấy họ trong những cơn ác mộng, và mỗi ngày tôi lại phải đối mặt với sự trống rỗng trong tâm hồn mình.”
Rabbi Shmuel nhìn Avraham với ánh mắt thông cảm, “Tôi hiểu nỗi đau của anh, Avraham. Tôi đã gặp nhiều người trải qua những mất mát như anh. Nhưng tôi cũng biết rằng, chỉ có sự tha thứ mới có thể giúp anh tìm lại bình an.”
Avraham lắc đầu, giọng ông đầy cay đắng, “Tha thứ? Làm sao tôi có thể tha thứ cho những kẻ đã cướp đi mọi thứ của tôi? Làm sao tôi có thể tha thứ khi những vết thương vẫn còn đây, khi nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai?”
Rabbi Shmuel im lặng trong giây lát, rồi nói nhẹ nhàng, “Tha thứ không có nghĩa là quên đi, Avraham. Tha thứ là để cho chính bản thân mình được giải thoát khỏi sự oán hận. Khi anh tha thứ, anh không làm điều đó vì kẻ đã làm tổn thương anh, mà là vì chính anh. Để anh có thể sống tiếp và tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.”
Avraham nhìn chằm chằm vào Rabbi Shmuel, đôi mắt ông ánh lên sự mâu thuẫn. “Tôi không biết liệu tôi có thể làm được điều đó hay không, Rabbi. Nỗi đau này quá lớn…”
Rabbi Shmuel đặt tay lên vai Avraham, giọng ông đầy thấu hiểu, “Không ai nói rằng điều này dễ dàng, Avraham. Nhưng tôi sẽ ở đây để giúp anh, nếu anh sẵn lòng thử. Chúng ta sẽ bắt đầu từng bước một, và tôi tin rằng anh sẽ tìm thấy con đường dẫn đến sự bình an.”
Avraham không trả lời, nhưng trong lòng ông, những lời của Rabbi Shmuel bắt đầu gieo mầm một suy nghĩ mới. Liệu có thể tha thứ và tìm lại bình an hay không? Liệu có thể sống mà không còn bị quá khứ chi phối?
“Rabbi,” Avraham nói khẽ, “có lẽ… tôi sẽ thử.”
Rabbi Shmuel mỉm cười nhẹ nhàng, “Đó là tất cả những gì tôi mong đợi, Avraham. Chúng ta sẽ cùng nhau bước trên con đường này.”
Cả hai tiếp tục ngồi trong im lặng, nhưng bây giờ, không khí đã ấm áp hơn trước. Avraham cảm thấy trong lòng mình, một tia hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu lóe lên, như ngọn lửa nhỏ trong đêm đông lạnh giá.