Câu Chuyện Về Tình Yêu Thương - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
Eliezer bắt đầu cuộc hành trình của mình bằng cách rời khỏi ngôi làng nhỏ bé để đến một thành phố lớn, nơi ông hy vọng sẽ tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi về tình yêu thương trong lòng mình. Sau vài ngày đi bộ, cuối cùng Eliezer cũng đến được thành phố mà ông đã nghe kể nhiều lần. Thành phố này sầm uất và náo nhiệt, với dòng người qua lại tấp nập và những âm thanh của cuộc sống hiện đại vang vọng khắp nơi.
Ngay khi bước vào cổng thành, Eliezer nhìn thấy một nhóm người ăn xin ngồi bên lề đường. Họ gầy gò, tiều tụy, với đôi mắt trũng sâu và vẻ mặt tuyệt vọng. Eliezer cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi chứng kiến cảnh tượng này. Ông tiến đến gần hơn và nghe thấy tiếng rên rỉ của một người phụ nữ già yếu.
Eliezer (nhẹ nhàng hỏi): “Bà cụ, có chuyện gì đã xảy ra với mọi người ở đây vậy?”
Người phụ nữ (đưa mắt nhìn Eliezer, giọng khàn khàn): “Chúng tôi không có nơi nào để đi, không có gì để ăn. Cả gia đình tôi đã mất hết tất cả trong cơn bão vừa rồi. Giờ đây chúng tôi chỉ còn biết ngồi đây và chờ đợi sự giúp đỡ, nhưng chẳng ai quan tâm đến chúng tôi.”
Eliezer lặng người trước những lời của bà cụ. Ông hiểu rằng đây là cơ hội để ông hành động, để ông thể hiện tình yêu thương mà ông đã tìm kiếm. Nhưng làm thế nào để giúp họ? Với số tiền ít ỏi mang theo, Eliezer biết rằng mình không thể làm được nhiều điều. Tuy nhiên, ông quyết định sử dụng trí tuệ của mình để giúp họ theo cách khác.
Eliezer (mỉm cười dịu dàng): “Bà cụ, tôi có thể không có nhiều tiền, nhưng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ mọi người.”
Eliezer dành cả ngày hôm đó đi quanh thành phố, tìm kiếm các nguồn hỗ trợ và học cách tận dụng các nguồn lực xung quanh. Ông đã tìm đến các cửa hàng, nơi ông xin những mảnh vải thừa và thức ăn không bán được. Ông cũng thuyết phục được một vài người dân địa phương cùng góp sức giúp đỡ những người khốn khó.
Chỉ trong vài ngày, Eliezer đã biến một khoảng đất trống gần đó thành một nơi tạm trú cho những người vô gia cư. Ông mở các lớp học đơn giản, dạy họ cách đọc, viết, và những kỹ năng lao động cơ bản. Mỗi tối, Eliezer đều ngồi lại cùng mọi người, chia sẻ những câu chuyện từ kinh Torah về tình yêu thương và lòng nhân ái.
Một buổi tối, khi ngồi cùng nhóm người mà ông đã giúp đỡ, một người đàn ông tên David tiến đến gần Eliezer.
David (với giọng biết ơn): “Thưa ngài Eliezer, nhờ có ngài, tôi và gia đình tôi đã có nơi để ở, thức ăn để ăn. Chúng tôi không biết làm sao để cảm ơn ngài cho đủ.”
Eliezer (nhẹ nhàng đáp): “David, không cần phải cảm ơn tôi. Tôi chỉ làm điều mà mỗi người trong chúng ta đều nên làm – giúp đỡ lẫn nhau. Tình yêu thương không chỉ là nói mà còn là hành động. Và tôi cũng đã học được rất nhiều từ các bạn. Các bạn đã dạy tôi rằng tình yêu thương không chỉ mang lại hạnh phúc cho người khác, mà còn cho chính bản thân mình.”
David (gật đầu): “Ngài đã mang lại hy vọng cho chúng tôi, và điều đó là vô giá. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên những gì ngài đã làm.”
Eliezer cảm thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy niềm vui khi nghe những lời này. Ông nhận ra rằng tình yêu thương thực sự không chỉ là một cảm xúc, mà là một hành động có thể thay đổi cuộc sống của người khác. Nhưng dù đã giúp đỡ nhiều người, Eliezer vẫn cảm thấy hành trình của mình chưa kết thúc. Ông biết rằng còn nhiều điều về tình yêu thương mà ông cần phải học hỏi.
Với lòng quyết tâm tiếp tục hành trình, Eliezer rời khỏi thành phố vào ngày hôm sau, mang theo trong lòng một cảm giác mới mẻ về ý nghĩa của tình yêu thương. Ông tin rằng nơi nào đó phía trước, ông sẽ tìm thấy sự hoàn thiện mà mình vẫn tìm kiếm.