Câu Chuyện Về Trí Tuệ Trong Chiến Tranh - Chương 1
Chương 1: Khởi Đầu Của Một Huyền Thoại
Trong ngôi làng nhỏ bé nằm dọc biên giới phía bắc của Israel, Benjamin đang ngồi trước lò sưởi trong ngôi nhà khiêm tốn của mình, đọc lại những ghi chép chiến lược mà ông đã viết suốt thời gian qua. Đêm đã khuya, nhưng ông không thể ngừng suy nghĩ về những gì đang chờ đợi phía trước. Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa dồn dập.
David, một người lính trẻ và là cánh tay phải của Benjamin, bước vào với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
David: “Thưa tướng quân, có tin khẩn từ Jerusalem. Quân địch đang chuẩn bị một cuộc tấn công quy mô lớn vào biên giới phía bắc. Họ đã huy động toàn bộ lực lượng của mình. Chúng ta phải hành động ngay!”
Benjamin ngước lên từ cuốn ghi chép, đôi mắt tràn đầy sự điềm tĩnh.
Benjamin: “David, cậu nghĩ gì về tình hình hiện tại? Chúng ta có nên lao vào chiến đấu ngay khi kẻ thù áp sát?”
David chần chừ một chút trước khi trả lời, giọng nói của anh đầy nghi ngại.
David: “Thưa ngài, quân địch đông hơn chúng ta rất nhiều. Nếu chúng ta đối đầu trực tiếp, tôi lo rằng sẽ không có cơ hội sống sót.”
Benjamin gật đầu, dường như đã dự đoán được câu trả lời này.
Benjamin: “Cậu nói đúng. Sức mạnh không phải là tất cả trong chiến tranh. Kẻ địch của chúng ta mạnh mẽ, nhưng họ có một điểm yếu mà chúng ta có thể lợi dụng.”
David ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng thấy hy vọng lóe lên.
David: “Điểm yếu? Ngài đang nghĩ đến điều gì, thưa tướng quân?”
Benjamin đứng dậy, bước đến bản đồ treo trên tường. Ông chỉ vào một khu vực nằm gần biên giới.
Benjamin: “Họ thiếu kiên nhẫn. Địch quân tin rằng với sức mạnh vượt trội, họ có thể nhanh chóng đè bẹp chúng ta. Nhưng nếu chúng ta làm cho họ phải chờ đợi, phải chịu đựng, họ sẽ mất kiên nhẫn và phạm sai lầm. Chúng ta sẽ không tấn công ngay. Thay vào đó, chúng ta sẽ phòng thủ tại pháo đài này và chờ đợi thời cơ.”
David nhìn vào bản đồ, rồi quay lại nhìn Benjamin, nhận thấy sự quyết đoán trong đôi mắt của ông.
David: “Nhưng thưa ngài, nếu chúng ta chỉ phòng thủ, liệu có đủ để đối phó với họ không?”
Benjamin mỉm cười, giọng nói của ông tràn đầy sự tự tin.
Benjamin: “David, chiến tranh không chỉ là cuộc đọ sức về vũ khí và binh lính. Đó còn là cuộc đấu trí. Khi họ mất kiên nhẫn, chúng ta sẽ tìm ra lỗ hổng trong hàng ngũ của họ và tấn công vào đúng thời điểm. Lúc đó, chiến thắng sẽ nằm trong tay chúng ta.”
David cúi đầu, cảm nhận sự thông thái của người tướng quân trẻ. Anh hiểu rằng Benjamin không chỉ là một chiến binh, mà còn là một nhà chiến lược xuất sắc.
David: “Tôi sẽ thông báo cho các binh sĩ chuẩn bị phòng thủ ngay lập tức. Chúng ta sẽ sẵn sàng cho cuộc chiến này.”
Benjamin đặt tay lên vai David, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên quyết.
Benjamin: “Hãy nhớ, chúng ta không chiến đấu vì danh tiếng hay quyền lực. Chúng ta chiến đấu để bảo vệ người dân, để bảo vệ đất nước. Hãy giữ vững tinh thần, và chúng ta sẽ chiến thắng.”
David gật đầu mạnh mẽ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng để thực hiện mệnh lệnh của Benjamin. Còn lại một mình, Benjamin quay lại bên lò sưởi, nhưng lần này, ông không đọc ghi chép nữa. Ông ngồi lặng yên, mắt nhìn xa xăm về phía bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những thử thách lớn lao đang chờ đợi mình và đội quân nhỏ bé của mình.
Trong lòng Benjamin, ông biết rằng trận chiến này sẽ không dễ dàng, nhưng với trí tuệ và lòng kiên định, ông tin rằng mình sẽ vượt qua được tất cả.