Chiếc Áo Tẩm Độc - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Giữa một buổi chiều tĩnh lặng, Tiểu Bảo ngồi trong văn phòng của mình, tập trung vào hồ sơ vụ án. Cô là một luật sư trẻ tuổi, nổi tiếng với khả năng phá án nhờ tư duy sắc bén và kiến thức phong phú. Vụ án lần này liên quan đến một kẻ giết người hàng loạt mà cảnh sát chưa thể xác định danh tính. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của những nạn nhân vô tội, và cô cảm thấy cần phải hành động nhanh chóng.
“Tiểu Bảo, cô có nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm ra manh mối gì không?” Một đồng nghiệp, Lâm, hỏi khi bước vào văn phòng.
“Chắc chắn rồi! Chỉ cần tìm ra điểm chung giữa các nạn nhân, chúng ta sẽ có hướng đi,” Tiểu Bảo đáp, mỉm cười tự tin.
Bất chợt, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua cửa sổ mở. Tiểu Bảo nhăn mặt, cảm giác như có điều gì đó không đúng. Một luồng ánh sáng mạnh chiếu rọi, và ngay khi cô định đứng dậy, một cơn bão kỳ lạ ập tới. Cô cảm thấy chóng mặt, và mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.
Khi tỉnh dậy, Tiểu Bảo thấy mình nằm trên một thảm cỏ xanh rì. Mặt trời sáng rực và có tiếng chim hót líu lo. “Đây là đâu?” Cô tự hỏi, ngồi dậy và nhìn quanh. Những người phụ nữ mặc áo dài cổ điển và những người đàn ông trong trang phục lịch lãm, tất cả đều lạ lẫm.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Một người đàn ông trung niên, mặc áo dài, tiến lại gần.
“Cô là ai? Tại sao tôi lại ở đây?” Tiểu Bảo hoang mang hỏi.
“Tôi là Trần, một thầy thuốc. Cô đã ngất xỉu giữa đường. Cô đang ở thời đại Đường,” ông ta giải thích.
“Thời đại Đường? Không thể nào!” Tiểu Bảo lắc đầu, cảm thấy như một giấc mơ kỳ lạ. Cô đứng dậy và nhìn xung quanh, nhận ra rằng mình đang ở giữa một khu chợ nhộn nhịp, không giống như bất kỳ nơi nào cô từng thấy.
“Tiểu thư, hãy đi cùng tôi. Tôi sẽ giúp cô,” Trần đề nghị.
Tiểu Bảo miễn cưỡng đi theo ông, lòng đầy nghi ngờ nhưng cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu điều gì đang xảy ra. Khi họ đi qua những con phố đông đúc, Tiểu Bảo cố gắng ghi nhớ mọi thứ. Mùi hương từ các quầy hàng, tiếng gọi hàng của người bán, và cách mọi người tương tác với nhau đều rất thú vị.
“Khi nào tôi có thể quay lại?” Cô hỏi Trần.
“Không ai biết. Nhưng có thể cô đã được gửi đến đây để thực hiện một sứ mệnh nào đó,” ông ta trả lời.
Tiểu Bảo không tin vào điều đó. “Tôi chỉ là một luật sư! Tôi không có sứ mệnh nào cả!”
Trần mỉm cười. “Có thể cô sẽ thấy rằng luật pháp ở đây cũng cần người như cô.”
Họ dừng lại trước một ngôi nhà lớn. Trần gõ cửa, và một người phụ nữ trung niên mở cửa. “Trần! Ai đây?” bà hỏi.
“Đây là Tiểu Bảo, một tiểu thư từ phương xa,” ông giới thiệu.
Bà chủ nhà nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt nghi ngờ, rồi mời cô vào trong. Căn phòng được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng, và Tiểu Bảo cảm thấy có chút yên tâm. “Cô có thể ở lại đây một thời gian,” bà chủ nói.
Sau khi nghỉ ngơi, Tiểu Bảo quyết định không ngồi im một chỗ. Cô muốn tìm hiểu về nơi này, và đặc biệt là về pháp luật. “Có ai ở đây cần luật sư không?” cô hỏi Trần.
“Luật pháp thời Đường chưa phát triển như hiện đại. Nhưng nếu cô giúp người dân giải quyết tranh chấp, có thể họ sẽ cần cô,” Trần đáp.
Nhìn quanh, Tiểu Bảo thấy nhiều người đang bận rộn, và một số người có vẻ lo lắng. “Tôi sẽ giúp họ. Tôi có thể tìm hiểu những vụ việc và giúp giải quyết,” cô quyết định.
Ngày hôm sau, Tiểu Bảo bắt đầu dạo quanh chợ. Cô lắng nghe câu chuyện của những người dân. Một người phụ nữ đến gần, nước mắt rưng rưng.
“Tiểu thư, chồng tôi bị vu oan! Ông ấy đang bị giam giữ mà không có lý do,” bà ta khóc.
“Đừng lo, tôi sẽ giúp bà. Hãy cho tôi biết chi tiết vụ việc,” Tiểu Bảo khẳng định.
Họ ngồi xuống bên một gốc cây, và Tiểu Bảo bắt đầu thu thập thông tin. Mỗi câu chuyện đều mang đến cho cô một mảnh ghép về những quy tắc và phong tục của thời đại này. Cô cảm thấy mình đã tìm thấy mục đích.
Một tuần trôi qua, Tiểu Bảo đã giúp đỡ nhiều người. Những kỹ năng luật sư của cô phát huy tác dụng mạnh mẽ, và người dân dần dần bắt đầu đặt niềm tin vào cô. Thời gian đầu, họ có vẻ nghi ngờ về một cô gái từ thời hiện đại, nhưng rồi sự quyết tâm của Tiểu Bảo đã chinh phục họ.
Tối hôm đó, khi ngồi bên đống lửa, Trần hỏi, “Tiểu Bảo, cô đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”
“Quen dần rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ quê hương,” cô thở dài.
“Đôi khi, số phận đưa chúng ta đến những nơi mà chúng ta không ngờ tới. Có thể đây là nơi cô cần phải ở,” ông khuyên.
Tiểu Bảo gật đầu, trong lòng cảm thấy tràn đầy hy vọng. Dù chưa biết điều gì đang chờ đón, cô quyết tâm sẽ không chỉ sống sót mà còn giúp đỡ những người cần cô. Cuộc sống mới ở thời Đường đang chờ đợi những điều kỳ diệu phía trước.