Chiếc Đồng Hồ Phép Thuật - Chương 5
Chương 5: Mối Nguy Hiểm Từ Quá Khứ
Trận chiến bắt đầu với sự hùng hổ của yêu tinh. Hắn nhào tới, một làn sóng sức mạnh kỳ bí tỏa ra từ bàn tay hắn. Minh và Linh nhanh chóng nhận ra rằng họ phải tận dụng những bài học và trải nghiệm của mình để có thể đánh bại hắn.
“Linh, chúng ta phải phối hợp!” Minh hét lên, cố gắng tránh cú tấn công của yêu tinh.
“Đúng rồi! Hãy giữ khoảng cách và đợi thời cơ!” Linh đáp, mắt cô dõi theo từng chuyển động của yêu tinh.
Yêu tinh nhảy lên cao và lao xuống như một viên đạn, nhưng Minh đã kịp thời lùi lại và đưa tay ra cản. “Tôi không thể để cậu ấy bị thương!” Minh nghĩ thầm, và trong tích tắc, cậu thấy hình ảnh bạn bè mình trong tâm trí. Cảm giác trách nhiệm tràn ngập, cậu không thể để điều gì xấu xảy ra.
Khi yêu tinh vừa tiếp đất, Linh lao tới từ phía bên phải, cố gắng đánh lạc hướng hắn. “Tôi đây!” cô hét lên, và yêu tinh quay lại, phân tâm.
“Cẩn thận, Linh!” Minh kêu lên, khi yêu tinh lại bắt đầu tấn công.
Hắn ra sức tấn công từng cú đấm mạnh mẽ, nhưng Minh và Linh phối hợp rất nhịp nhàng. Họ nhanh chóng học cách di chuyển cùng nhau, né tránh và phản công. Dù vậy, sức mạnh của yêu tinh vẫn rất lớn, và mỗi cú đánh của hắn đều tạo ra những chấn động mạnh.
“Chúng ta không thể tiếp tục như thế này mãi!” Linh thở hổn hển. “Hắn mạnh hơn chúng ta rất nhiều!”
“Đúng vậy. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh không phải lúc nào cũng đến từ cơ bắp!” Minh nói. “Chúng ta có thể dùng trí thông minh của mình.”
“Tôi có một ý tưởng,” Linh nói, ánh mắt cô lấp lánh. “Nếu chúng ta có thể dẫn hắn vào một cái bẫy…”
“Ý hay! Chúng ta sẽ dẫn hắn vào vòng tròn đá!” Minh khẳng định. Họ nhanh chóng bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Minh và Linh bắt đầu chạy quanh vòng tròn đá, cố gắng khiến yêu tinh theo sau. Hắn đã bị mắc kẹt trong cuộc đuổi bắt và không hề nghi ngờ rằng cả hai đang lập kế hoạch.
“Bây giờ!” Minh hét lên khi thấy yêu tinh đang ở gần vòng tròn. Họ cùng nhau dừng lại và chờ đợi. Khi yêu tinh lao tới, họ lách sang một bên, khiến hắn vấp ngã và ngã vào giữa vòng tròn.
“Làm ngay đi!” Linh kêu lên.
Minh nhanh chóng lôi chiếc đồng hồ ra và vặn núm, định dừng thời gian để giành lợi thế. Nhưng khi cậu vừa thực hiện động tác đó, chiếc đồng hồ phát ra những ánh sáng rực rỡ, và bất ngờ, một tiếng nổ lớn vang lên.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Linh kêu lên khi mọi thứ xung quanh bắt đầu biến động. Ánh sáng từ chiếc đồng hồ bùng lên, và một cơn bão thời gian lại xuất hiện, cuốn lấy họ.
Khi mọi thứ lắng xuống, họ nhận ra rằng mình đã bị đưa trở về một khoảng không gian khác, nơi mà thời gian có vẻ như đang trôi ngược lại. Những hình ảnh vụt qua trước mắt họ—cảnh tượng trong quá khứ, nơi mà Minh và Linh đã trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ.
“Chúng ta đang ở đâu?” Minh hỏi, lo lắng.
“Có vẻ như chúng ta đang ở một nơi giữa quá khứ và hiện tại,” Linh nói, cảm thấy hoảng loạn. “Chúng ta có thể bị mắc kẹt ở đây mãi mãi!”
Nhưng ngay lúc đó, họ thấy bóng dáng của chính mình trong quá khứ—những khoảnh khắc mà họ đã từng trải qua, những kỷ niệm vui vẻ và cả những sai lầm mà họ không thể quên.
“Chúng ta… chúng ta đang nhìn thấy quá khứ của mình!” Minh thốt lên. “Điều này thật kỳ diệu!”
“Nhưng cũng thật nguy hiểm!” Linh nói, lo lắng. “Chúng ta không nên ở đây quá lâu!”
Khi họ cố gắng tìm cách trở về, bỗng một giọng nói vang lên từ bóng tối: “Các ngươi đã trở lại đây để học một bài học, phải không?”
Minh và Linh quay lại và nhận ra một hình bóng quen thuộc—đó là người mà họ đã gặp khi ở trong làng, một hình ảnh mờ ảo, với gương mặt không rõ nét.
“Chính các ngươi đã mở ra cánh cửa này,” hình bóng nói. “Mỗi sai lầm, mỗi quyết định đều có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng. Hãy nhìn xem những kỷ niệm của các ngươi đang hiện ra trước mắt.”
Họ nhìn thấy hình ảnh của mình khi còn nhỏ, những ngày vui vẻ bên gia đình, nhưng cũng thấy những khoảnh khắc buồn bã, những sai lầm mà họ đã phạm phải. Minh thấy cảnh mình đã làm tổn thương bạn bè, và Linh cũng nhớ về những lần cậu đã bỏ qua cơ hội giúp đỡ người khác.
“Những điều này… đều là bài học,” Minh nhận ra. “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể học hỏi từ nó.”
“Đúng vậy,” hình bóng nói. “Nhưng nếu các ngươi không biết cách xử lý những bài học này, các ngươi có thể bị mắc kẹt trong chính những kỷ niệm của mình mãi mãi.”
“Chúng tôi sẽ không để điều đó xảy ra!” Linh nói, sự kiên quyết dâng lên trong lòng cô. “Chúng tôi sẽ học hỏi từ quá khứ và sống tốt hơn trong hiện tại.”
“Rất tốt,” hình bóng mỉm cười. “Nhưng nhớ rằng, sức mạnh không chỉ nằm ở việc kiểm soát thời gian, mà còn ở cách mà các ngươi sử dụng nó để thay đổi hiện tại.”
Khi hình bóng bắt đầu tan biến, Minh và Linh cảm thấy một luồng năng lượng mới tràn ngập trong họ. Họ hiểu rằng mặc dù quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại là một cơ hội để họ sống tốt hơn và không để những cám dỗ dẫn dắt họ đi sai đường.
“Chúng ta phải trở lại!” Minh nói, quyết tâm hơn bao giờ hết.
“Hãy dùng chiếc đồng hồ! Đây là cơ hội của chúng ta!” Linh nói, nắm chặt tay Minh.
Họ cùng nhau vặn núm đồng hồ một lần nữa, và lần này, ánh sáng từ chiếc đồng hồ không chỉ chói lóa mà còn tràn đầy hy vọng. Khi mọi thứ lắng xuống, họ thấy mình đã trở lại khu rừng nơi mà chiếc cây cổ thụ đang đứng sừng sững trước mắt.
“Chúng ta làm được rồi!” Minh thở phào nhẹ nhõm. “Giờ thì hãy tìm hạt giống phép thuật!”
“Hãy cẩn thận! Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi mối nguy hiểm,” Linh cảnh báo.
Cả hai bước về phía chiếc cây cổ thụ, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không thể quên được những bài học mà họ đã học được từ quá khứ. Liệu họ có thể tìm thấy hạt giống và vượt qua những thử thách còn lại để trở về nhà an toàn? Cuộc hành trình của họ vẫn còn tiếp diễn, và những mối nguy hiểm vẫn đang rình rập từ bóng tối.