Chiến Binh Bão Tố - Chương 1
Chương 1: Khởi Nguyên
Dr. Minh Hưng ngồi trước màn hình máy tính của mình, ánh sáng xanh nhấp nháy từ màn hình chiếu lên khuôn mặt chăm chú của anh. Trong phòng thí nghiệm khí tượng, các bảng điều khiển và thiết bị phân tích đang hoạt động liên tục, phản ánh sự tập trung của Minh Hưng vào công việc.
“Minh, cậu có thấy gì lạ không?” Giọng của tiến sĩ Thu Hương, đồng nghiệp của anh, vang lên từ cửa phòng. Cô đã bước vào với một ly cà phê trên tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào các màn hình hiển thị.
“À, Hương, cậu phải xem cái này.” Minh Hưng chỉ tay vào một biểu đồ trên màn hình. “Có một tín hiệu lạ từ cơn bão phía tây. Chúng ta chưa bao giờ thấy hình dạng này trước đây.”
Thu Hương tiến lại gần, mắt cô mở to khi nhìn vào màn hình. “Đúng là kỳ lạ. Những cơn bão này có vẻ mạnh hơn nhiều so với dự đoán của mô hình.”
Minh Hưng gật đầu, nhấn vài phím để phóng to khu vực cơn bão. “Tôi đang cố gắng phân tích các biến số. Có vẻ như có một yếu tố không rõ đang tác động vào.”
Đột nhiên, phòng thí nghiệm rung lên, và một ánh sáng chói lóa lóe lên từ phía tấm màn chắn. Minh Hưng cảm thấy một cơn điện giật mạnh mẽ xuyên qua cơ thể anh. Anh hét lên và ngay lập tức ngã ngửa xuống sàn.
“Hưng!” Thu Hương chạy đến bên anh, khuôn mặt cô tái đi vì lo lắng. Cô nhanh chóng gọi cấp cứu khi thấy Minh Hưng nằm bất động.
Một vài giờ sau, Minh Hưng mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện. Những tiếng bíp của máy đo nhịp tim và ánh sáng mờ mờ từ đèn trần tạo nên một không khí lạ lẫm. Anh cảm thấy cơ thể mình hơi nặng nề và lạ lẫm.
Thu Hương ngồi bên giường, tay cô cầm một quyển sách. “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi. Cậu bị điện giật trong phòng thí nghiệm. Các bác sĩ đã kiểm tra, nhưng họ không tìm thấy lý do gì nghiêm trọng.”
Minh Hưng cố gắng ngồi dậy, cảm giác như có điều gì đó không đúng với cơ thể anh. “Cảm ơn cậu, Hương. Nhưng có cảm giác như tôi… thay đổi điều gì đó.”
Thu Hương nhìn anh với vẻ nghi ngờ. “Thay đổi ý gì?”
Minh Hưng tập trung suy nghĩ và thử ra lệnh cho những giọt nước trong cốc trên bàn gần đó di chuyển. Ngạc nhiên thay, những giọt nước bắt đầu xoay tròn theo ý muốn của anh, tạo thành một cơn lốc nhỏ. Thu Hương nhìn chằm chằm vào hiện tượng kỳ lạ với đôi mắt mở to.
“Đây không thể là sự thật!” Thu Hương thốt lên, đứng dậy khỏi ghế. “Cậu… cậu có thể điều khiển thời tiết?”
Minh Hưng hít một hơi sâu, cố gắng làm dịu tình hình. “Tôi không biết đây có phải là điều bình thường không, nhưng tôi cảm thấy mình có khả năng kiểm soát thời tiết. Tôi cần phải thử nghiệm thêm.”
Ngay khi Minh Hưng về nhà, anh đã bắt đầu thử nghiệm khả năng mới của mình. Anh đứng ngoài sân, đưa tay lên trời và tập trung tâm trí để kiểm soát những đám mây trên bầu trời. Ngạc nhiên thay, những đám mây bắt đầu tụ lại và hình thành một cơn mưa nhẹ. Anh cảm thấy sự kết nối mạnh mẽ với thiên nhiên, như thể anh là một phần của nó.
Khi cơn mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống, Minh Hưng nhận thấy sự thay đổi trong môi trường xung quanh. Cây cối dường như trở nên sống động hơn, và bầu không khí trở nên trong lành hơn. Anh không khỏi cảm thấy hứng khởi và lo lắng đồng thời.
“Tôi phải học cách kiểm soát sức mạnh này và tìm hiểu về nguồn gốc của nó,” Minh Hưng nghĩ thầm. “Có lẽ tôi có thể làm được nhiều hơn nữa với khả năng này.”
Vào lúc này, Minh Hưng nhận thấy mình không chỉ có sức mạnh mới mà còn phải gánh vác một trách nhiệm lớn. Anh quyết định sẽ sử dụng khả năng của mình để giúp đỡ những người khác và bảo vệ thế giới khỏi những thách thức từ thiên nhiên.
Khi màn đêm buông xuống, Minh Hưng đứng một mình trong vườn, suy nghĩ về hành trình sắp tới. Anh biết rằng mình đã bước vào một con đường mới, nơi sức mạnh và trách nhiệm đan xen nhau, và anh sẵn sàng chấp nhận thử thách này.
“Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá sức mạnh này và dùng nó để làm điều tốt,” Minh Hưng tự nhủ, ánh mắt anh nhìn về phía chân trời, nơi mà những cơn bão lớn vẫn đang âm thầm hình thành.