Chiến Tranh Không Hồi Kết - Chương 1
Chương 1: Cơn Bão Cuốn Đi
Cơn bão dữ dội quét qua chiến trường, cuốn theo bụi đất và mảnh vỡ từ những cỗ xe tăng bị phá hủy. Trong ánh sáng chớp nhoáng của sấm sét, sĩ quan Michael Carter đứng giữa biển lửa và khói. Mệnh lệnh cuối cùng của anh vừa được phát ra qua bộ đàm, nhưng giọng nói của anh bị nhấn chìm bởi tiếng gầm rú của bão tố.
“Đội trưởng Carter, bạn có nghe tôi không? Tình hình ngày càng tồi tệ. Cần phải rút lui ngay lập tức!” Giọng nói gấp gáp của người chỉ huy từ bộ đàm vang lên.
Michael nhìn về phía đồng đội, đang cố gắng chạy trốn khỏi sự tấn công không ngừng của đối phương. Đột nhiên, một cú sét rạch ngang bầu trời, và một luồng sáng chói lòa bao trùm lấy anh. Cảm giác như thời gian ngừng lại, và rồi, trước mắt anh là một khoảng không đen tối, như thể bị hút vào một cơn lốc vô hình.
Khi Michael tỉnh dậy, anh thấy mình nằm giữa một đồng cỏ rộng lớn, dưới bầu trời xanh và nắng ấm. Đâu đó xung quanh, những âm thanh của một cuộc chiến cổ đại vọng lại. Anh đứng dậy, cảm thấy lo lắng và lạ lẫm.
“Đây không phải là nơi tôi biết,” Michael lẩm bẩm, nhìn quanh với sự bối rối. “Làm thế nào tôi lại ở đây?”
Ngay khi anh đang tự hỏi mình, một nhóm lính vũ trang, mặc áo giáp bằng đồng và mang theo kiếm và khiên, xuất hiện từ phía chân trời. Họ di chuyển nhanh chóng về phía anh, rõ ràng là họ đã phát hiện ra sự hiện diện của anh.
Một trong số họ, một người đàn ông to lớn với bộ râu rậm và ánh mắt sắc bén, bước tới gần. “Ngươi là ai? Từ đâu đến?” Anh ta nói với giọng nghi ngờ, mặc dù có phần lo lắng.
Michael nhanh chóng nhận thấy rằng việc giấu kín thông tin về nguồn gốc của mình có thể là lựa chọn tốt nhất. “Tôi… tôi là một người lạc đường,” Michael đáp, “Tôi không biết làm thế nào tôi lại ở đây.”
Người đàn ông với bộ râu nhíu mày, rồi ra hiệu cho những người lính khác. “Theo ta, nhanh lên!” Anh ta ra lệnh, “Chúng ta không thể ở đây lâu. Kẻ thù sắp đến.”
Michael bị dẫn đến một trại quân của đế chế Aedria. Khi vào trong, anh thấy những lính tráng đang chuẩn bị cho một trận chiến sắp tới, mắt họ lộ rõ sự lo lắng.
Người đàn ông giới thiệu mình là chỉ huy Valen. “Đây là Michael Carter,” Valen nói với đội quân của mình. “Chúng ta không biết anh ta là ai, nhưng sự xuất hiện của anh ta có thể là một cơ hội cho chúng ta.”
Michael quan sát xung quanh, nhận ra rằng đế chế Aedria đang bị bao vây bởi quân địch. Họ dường như không còn nhiều thời gian. “Tôi có thể giúp gì không?” Michael đề nghị.
Valen nhìn anh với vẻ nghi ngờ. “Ngươi có biết chiến đấu không? Chúng ta không thể thí nghiệm với sự sống còn của mình.”
“Tôi đã từng là một sĩ quan quân đội trong một thế giới khác,” Michael giải thích. “Tôi có kinh nghiệm trong chiến lược và chỉ huy.”
Valen gật đầu, vẻ mặt vẫn không hoàn toàn tin tưởng. “Rất tốt. Chúng ta sẽ thử sức. Nhưng nếu ngươi làm hỏng mọi thứ, đừng mong chờ sự tha thứ.”
Một tiếng chuông lớn vang lên từ xa, báo hiệu cuộc tấn công sắp bắt đầu. Michael và các lính tráng Aedria chạy ra ngoài để chuẩn bị. Michael nhanh chóng quan sát các chiến thuật của đối phương và bắt đầu đưa ra những chỉ dẫn.
“Phải tập trung vào việc bảo vệ cánh trái!” Michael ra lệnh. “Dùng mũi nhọn để gây rối cho đội hình của họ. Chúng ta cần thời gian để củng cố phòng thủ.”
Valen và các lính tráng theo lệnh của Michael, tổ chức lại hàng phòng thủ. Dưới sự chỉ huy của anh, Aedria bắt đầu kháng cự một cách hiệu quả hơn. Michael tận dụng những kỹ năng chiến đấu và chiến lược hiện đại của mình để giúp đế chế này phản công.
Khi trận chiến kết thúc, Aedria đã đứng vững, dù có phần kiệt quệ. Michael mệt mỏi nhưng hài lòng với kết quả. Valen nhìn Michael với ánh mắt mới, sự nghi ngờ đã nhường chỗ cho sự tôn trọng.
“Ngươi đã chứng minh được mình,” Valen nói. “Có lẽ chúng ta sẽ cần thêm những chiến lược của ngươi trong tương lai.”
Michael nhìn Valen và đội quân Aedria, cảm thấy mình đã tìm được một cách để làm việc và có thể tạo nên sự khác biệt trong thế giới cổ đại này. Nhưng anh vẫn tự hỏi, cuộc chiến này sẽ dẫn anh đi đâu và điều gì đang chờ đợi phía trước.