Chim Ưng Và Gà Rừng - Chương 3
Chương 3: Cuộc Đuổi Bắt
Khi Hùng lao xuống từ trên cao với tốc độ nhanh như chớp, chú gà non Lân ngay lập tức hoảng sợ và bắt đầu chạy trốn. Đàn gà rừng xung quanh cũng phát hiện ra mối nguy hiểm và hoảng loạn chạy tán loạn.
Hùng: (gào lên) “Lân, không thể trốn thoát được! Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này!”
Lân: (hoảng hốt) “Ôi không! Mình phải tìm cách thoát khỏi Hùng ngay bây giờ!”
Mai: (gọi lại từ phía sau) “Lân, nhanh lên! Đừng nhìn lại!”
Tuấn: “Chạy đi! Đừng để Hùng bắt được bạn!”
Lân vút dọc theo đường mòn nhỏ trong rừng, cố gắng tìm nơi ẩn nấp. Đôi cánh rộng của Hùng tạo ra những cơn gió mạnh, làm cho đường chạy trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Hùng: “Không còn chỗ nào để trốn! Bạn sẽ không thoát được đâu, Lân!”
Lân nhìn thấy một tảng đá lớn chắn ngang đường và quyết định leo lên để tránh Hùng. Tuy nhiên, khi cậu bé gà non đang cố gắng leo lên, Hùng bay thấp hơn và cố gắng bắt lấy cậu.
Lân: (thở hổn hển) “Mình cần phải nghĩ cách khác. Không thể tiếp tục chạy mãi như thế này!”
Trong lúc Lân đang tìm cách thoát khỏi Hùng, một tiếng kêu lên từ phía xa làm mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn.
Một con cáo tên là Mộc xuất hiện từ bụi rậm, nhìn thấy cuộc truy đuổi giữa Hùng và Lân.
Mộc: (nói nhỏ với bản thân) “Hùng đang cố gắng bắt Lân. Mình phải làm gì đó để giúp đỡ họ.”
Mộc nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch. Cậu ta biết rằng Hùng là một kẻ săn mồi ưu tú nhưng cũng có thể bị đánh lạc hướng.
Mộc: “Nếu mình tạo ra những tiếng động giả, Hùng có thể bị phân tâm và mất tập trung.”
Mộc bắt đầu tạo ra những tiếng động từ các hướng khác nhau, lén lút lùa Hùng đi theo những dấu hiệu giả mạo.
Mộc: (gọi Hùng) “Hùng! Đến đây! Có con mồi ở phía đó!”
Hùng, bị hấp dẫn bởi tiếng kêu của Mộc, quay đầu và bay theo hướng mà Mộc chỉ dẫn.
Hùng: “Ồ, có vẻ như có một con gà khác ở đó. Mình phải kiểm tra xem!”
Trong khi Hùng đang bay theo dấu hiệu giả của Mộc, Lân nhanh chóng tìm thấy một hang nhỏ và lao vào để ẩn nấp.
Lân: (thở phào) “Cảm ơn Mộc. Mình suýt nữa cũng bị Hùng bắt được.”
Mai: (tiếp cận Lân sau khi Hùng rời đi) “Lân, bạn ổn chứ?”
Lân: “Mình ổn, nhưng cảm ơn Mộc rất nhiều. Nếu không có cậu, mình không biết mình sẽ ra sao.”
Tuấn: “Chúng ta phải biết ơn Mộc. Anh ấy thật sự thông minh và dũng cảm.”
Mộc: (tiếp cận đàn gà) “Không có gì đâu. Mình chỉ muốn giúp đỡ các bạn. Hùng không nên làm hại bất kỳ ai trong chúng ta.”
Hùng: (quay lại từ xa, nói thầm) “Chuyện gì đang xảy ra ở đó? Tại sao Hùng không tìm thấy Lân?”
Mộc: (giải thích) “Hùng, chúng ta cần sống hòa bình. Đàn gà rừng này rất quan trọng cho sự cân bằng của rừng.”
Hùng: “Mình không thể từ bỏ bản năng săn mồi của mình. Nhưng có lẽ, mình nên suy nghĩ lại về cách mình săn bắt.”
Mộc: “Hùng, hãy cân nhắc. Nếu bạn sống hòa bình với chúng tôi, cả hai có thể cùng tồn tại và rừng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
Hùng lặng im, suy nghĩ về lời nói của Mộc. Cuộc săn bắt hôm nay đã khiến Hùng phải xem xét lại hành động của mình.
Hùng: “Có lẽ bạn đúng, Mộc. Mình sẽ suy nghĩ về điều này. Cảm ơn bạn đã giúp đỡ.”
Hùng từ từ rút lui, để lại một không khí yên bình hơn trong rừng. Đàn gà rừng thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy biết ơn vì sự can thiệp kịp thời của Mộc.
Lân: “Mình thật may mắn khi có Mộc trong rừng này.”
Mai: “Chúng ta hãy giữ liên lạc và luôn giúp đỡ nhau, như cách Mộc đã giúp chúng ta hôm nay.”
Tuấn: “Đúng vậy. Sự đoàn kết sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi nguy hiểm.”
Bầu không khí trong rừng trở nên ấm áp và đầy hy vọng hơn sau cuộc truy đuổi căng thẳng. Đàn gà rừng nhận ra rằng, dù có kẻ săn mồi nguy hiểm nào đến, họ vẫn có thể dựa vào nhau và những người bạn thông minh như Mộc để bảo vệ mình.