Chữa Lành Giữa Thảm Họa - Chương 2
Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Mặt trời vừa ló rạng trên bầu trời Constantinople, ánh sáng ban mai như một dấu hiệu của hy vọng mới. Lucius, với cuốn sổ tay và bộ dụng cụ y tế của mình, bắt đầu cuộc hành trình đến các gia đình quý tộc đã tham dự bữa tiệc tại cung điện của Alexios. Anh cần phải thu thập thông tin từ những người có thể đã tiếp xúc với bá tước Hadrian.
Trên đường đi, Lucius cảm thấy nỗi lo âu dâng trào trong lòng. Họ không chỉ là những quý tộc, mà còn là bạn bè, là người thân của anh. Khi anh đến cửa nhà quý tộc thứ hai, gia đình của Bá tước Callista, cửa được mở ra bởi một người hầu hốt hoảng.
“Lucius! Xin mời vào!” Người hầu gấp gáp nói, dẫn anh vào trong.
Bá tước Callista đang ngồi trên ghế, mặt mày nhợt nhạt và vẻ mặt đầy lo lắng. “Bác sĩ Lucius, xin hãy giúp tôi. Con gái tôi, Julia, đã có những triệu chứng kỳ lạ.”
“Cho tôi xem cô ấy,” Lucius đáp, lòng nặng trĩu. Khi được dẫn lên tầng, anh thấy Julia đang nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm. Cô bé chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng giờ đây trông như một cái bóng của chính mình.
“Julia!” Lucius gọi, nhưng cô không phản ứng. Anh đặt tay lên trán cô và cảm nhận được cơn sốt cao.
“Cô ấy đã không ăn uống gì trong ba ngày rồi,” Bá tước Callista nói, giọng run rẩy. “Chúng tôi không biết phải làm gì.”
“Phải có một lý do nào đó,” Lucius nói, cố gắng tìm hiểu. “Cô ấy có tiếp xúc với ai trong bữa tiệc không?”
Bá tước Callista lắc đầu. “Chúng tôi đã hạn chế việc tiếp xúc sau khi nghe tin về bá tước Hadrian. Nhưng… Julia đã chơi với con của Alexios hôm đó. Có lẽ…”
“Có lẽ điều đó đã gây ra bệnh,” Lucius nhận ra. “Chúng ta phải theo dõi tình hình ngay lập tức.”
Khi rời khỏi gia đình Bá tước Callista, Lucius cảm thấy nỗi lo trong lòng ngày càng lớn. Những cái chết trong giới quý tộc không chỉ là một con số, mà còn là những con người, với những câu chuyện và gia đình.
Trở về nhà, Lucius quyết định ghi lại tất cả thông tin. Anh ngồi xuống bên bàn làm việc, ánh đèn dầu sáng leo lắt. “Cần phải tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh,” anh tự nhủ.
Bỗng có tiếng gõ cửa. “Lucius, có một người đến tìm anh!” Giọng nói của người hầu vang lên.
“Để tôi xem ai đó,” Lucius trả lời, đứng dậy và mở cửa. Anh không ngờ rằng người đứng trước cửa lại là Sophia.
“Chào anh, Lucius,” cô nói, vẻ mặt đầy lo lắng. “Tôi nghe tin về dịch bệnh. Tôi đến để xem anh có cần giúp đỡ gì không.”
“Chào chị, Sophia,” Lucius đáp, cảm giác vui mừng len lỏi trong lòng. “Thật tốt khi chị đến đây. Tôi đang cố gắng tìm hiểu về căn bệnh này.”
“Chúng ta cần phải làm gì đó,” Sophia nói, ánh mắt cô lấp lánh với quyết tâm. “Có nhiều người đang bị ảnh hưởng, và tôi không thể đứng yên nhìn.”
Lucius gật đầu. “Chị có thể giúp tôi liên lạc với những người khác trong cộng đồng. Chúng ta cần phải tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.”
“Để tôi làm,” Sophia nói, bước ra ngoài. “Tôi sẽ thông báo cho những gia đình khác. Họ cần biết tình hình.”
Cuộc họp được tổ chức tại nhà của Alexios. Khi Lucius và Sophia đến nơi, không khí bên trong tràn ngập lo lắng. Những quý tộc ngồi quanh bàn, tất cả đều có vẻ nghiêm túc.
“Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay,” Lucius bắt đầu, “Chúng ta đang đối mặt với một mối đe dọa lớn từ dịch bệnh này. Chúng tôi đã ghi nhận nhiều trường hợp mắc bệnh, và điều này có thể ảnh hưởng đến tất cả chúng ta.”
“Có lẽ đây chỉ là một trò đùa,” Marcus, một quý tộc khác, phản bác. “Tại sao chúng ta lại phải hoảng sợ?”
“Marcus, đây không phải là lúc để đùa,” Sophia cắt ngang. “Chúng ta đã mất bá tước Hadrian và giờ là Julia. Hãy xem những gì đang xảy ra.”
“Tôi đồng ý với Sophia,” Lucius nói, cảm thấy sự hỗ trợ từ cô. “Chúng ta cần phải hợp tác để tìm ra nguồn gốc và cách điều trị. Nếu không, chúng ta sẽ mất nhiều người hơn nữa.”
Sau một hồi tranh cãi, Alexios quyết định. “Được rồi, chúng ta sẽ tiến hành theo yêu cầu của Lucius. Hãy để bác sĩ xem xét tình hình của từng người một và đưa ra giải pháp.”
Sau cuộc họp, Lucius cùng Sophia đi dạo quanh khu vườn của cung điện. “Cảm ơn vì đã đứng lên bênh vực tôi,” Lucius nói, cảm thấy lòng mình ấm lại khi nhìn Sophia.
“Tôi chỉ muốn làm điều đúng đắn,” Sophia đáp, ánh mắt cô nhìn vào khoảng không. “Bệnh dịch này đã lấy đi quá nhiều sinh mạng. Tôi không thể đứng nhìn mà không làm gì.”
Lucius dừng lại, quay mặt về phía cô. “Chị không chỉ mạnh mẽ mà còn rất dũng cảm. Chúng ta cần thêm nhiều người như chị.”
Sophia cười nhẹ. “Cảm ơn anh, nhưng tôi không phải là người hùng. Tôi chỉ là một cô gái muốn bảo vệ gia đình và bạn bè.”
“Chị là hơn cả vậy,” Lucius nói, và trong khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm nhận được sự kết nối sâu sắc.
“Lucius, nếu chúng ta tìm ra nguyên nhân, chúng ta có thể cứu sống nhiều người,” Sophia nói, ánh mắt đầy hy vọng.
“Và tôi sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ chị,” Lucius trả lời, với quyết tâm cháy bỏng trong lòng.
Bầu trời dần chuyển màu khi ánh sáng mặt trời bắt đầu tắt dần, nhưng trong lòng Lucius và Sophia, ngọn lửa hy vọng vẫn cháy sáng. Họ đã sẵn sàng cho cuộc chiến chống lại căn bệnh tàn khốc đang đe dọa thành phố của họ.