Chữa Lành Giữa Thảm Họa - Chương 5
Chương 5: Tình Bạn Chớm Nở
Buổi sáng hôm sau, Lucius và Sophia bắt đầu ngày mới với quyết tâm tìm hiểu nguồn gốc của bệnh dịch. Họ đã lên kế hoạch để gặp gỡ những người đã tham dự bữa tiệc của bá tước Hadrian và Marcus, nhưng trước hết, họ cần tổ chức một cuộc họp với những quý tộc đã thể hiện sự đồng thuận trong chiến dịch giáo dục cộng đồng.
Tại cung điện của Alexios, không khí trở nên căng thẳng khi các quý tộc tụ tập. Lucius và Sophia đứng ở giữa phòng, ánh mắt của họ hướng về những người đang ngồi quanh bàn.
“Cảm ơn các bạn đã đến đây hôm nay,” Lucius bắt đầu. “Chúng ta đang đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng. Bệnh dịch đã lan rộng và gây thiệt hại lớn cho nhiều gia đình.”
“Chúng tôi cần phải hành động,” Sophia tiếp lời, “và để làm điều đó, chúng ta cần thu thập thông tin từ những người đã tham dự bữa tiệc. Từ đó, chúng ta có thể xác định được nguồn lây.”
“Nhưng chúng ta sẽ làm gì nếu một trong số họ bị nhiễm bệnh?” một quý tộc lớn tuổi hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Chúng ta sẽ tiến hành cách ly những người có triệu chứng và theo dõi tình trạng sức khỏe của họ,” Lucius đáp. “Đồng thời, chúng ta sẽ tổ chức các buổi hội thảo để giáo dục người dân về cách phòng ngừa.”
“Đúng, chúng ta phải tạo ra một mạng lưới thông tin,” Alexios đồng tình. “Để mọi người biết cách nhận biết triệu chứng và cách báo cáo kịp thời.”
Sau cuộc họp, Lucius và Sophia quyết định đi thăm những gia đình đã tham dự bữa tiệc. Họ đến nhà của bá tước Vespasian trước tiên, nơi mà trước đó đã có báo cáo về triệu chứng của vợ bá tước.
“Khi nào chúng ta sẽ gặp được bá tước?” Sophia hỏi, không giấu được sự lo lắng.
“Ngay bây giờ,” Lucius trả lời, ánh mắt kiên định. “Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa.”
Họ được dẫn vào phòng của bá tước Vespasian. Cô vợ vẫn nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm. Bá tước Vespasian đứng bên giường, trông thật mệt mỏi.
“Lucius, có điều gì mới không?” ông hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Chúng tôi cần biết tình trạng sức khỏe của bà,” Lucius đáp. “Có bất kỳ triệu chứng nào khác không?”
“Cô ấy vẫn sốt cao và ho,” bá tước thở dài. “Nhưng chúng tôi không biết phải làm gì.”
“Chúng ta sẽ cần phải cách ly bà ấy khỏi những người khác,” Lucius nói. “Nếu có thể, hãy giữ mọi người tránh xa cho đến khi chúng tôi tìm ra nguyên nhân.”
“Cảm ơn, bác sĩ,” bá tước Vespasian nói, gương mặt ông đượm buồn. “Tôi không biết mình sẽ phải làm gì nếu mất vợ.”
“Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra,” Sophia an ủi, ánh mắt cô đầy sự cảm thông. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ có thể.”
Sau khi rời khỏi nhà bá tước Vespasian, Lucius và Sophia đi bộ qua những con phố đông đúc của Constantinople. “Tôi không thể chịu nổi khi thấy nhiều người đau khổ như vậy,” Sophia thở dài. “Họ không đáng phải trải qua điều này.”
“Chúng ta sẽ làm mọi thứ để giúp họ,” Lucius nói, cảm thấy sự kiên định trong lòng. “Nếu chúng ta tìm ra nguyên nhân, chúng ta có thể cứu sống nhiều người hơn.”
“Lucius,” Sophia hỏi, ánh mắt cô nghiêm túc. “Khi nào anh bắt đầu cảm thấy có trách nhiệm như vậy với mọi người?”
Lucius ngập ngừng một chút. “Tôi đã học được rằng y học không chỉ là một nghề. Đó là một sứ mệnh. Tôi không thể đứng nhìn khi có người đau khổ.”
“Điều đó thật sự đáng ngưỡng mộ,” Sophia nói, nụ cười của cô hiện lên rạng rỡ. “Chưa bao giờ tôi thấy ai có lòng dũng cảm như vậy.”
“Hãy cùng nhau tạo ra sự khác biệt,” Lucius đáp, cảm giác sự kết nối giữa hai người ngày càng sâu sắc hơn. “Tôi cần chị bên cạnh.”
Họ tiếp tục đi đến nhà của Marcus, nơi mà Lucius cảm thấy có một cảm giác không yên tâm. Khi họ gõ cửa, Marcus mở cửa với vẻ mặt ngạc nhiên. “Cái gì vậy? Tại sao hai người lại đến đây?” ông hỏi, giọng điệu có phần khinh thường.
“Chúng tôi cần nói chuyện với ông về tình trạng sức khỏe của mình,” Lucius nói, không để cho Marcus có thời gian từ chối. “Ông đã tham dự bữa tiệc, và có thể đã tiếp xúc với những người bị nhiễm bệnh.”
“Tôi không có thời gian cho những trò hề này,” Marcus phản bác, nhưng Lucius không chấp nhận.
“Điều này không phải là trò đùa,” Lucius nói, giọng điệu kiên quyết. “Nếu ông không hợp tác, sẽ có những hậu quả nghiêm trọng. Chúng ta cần đảm bảo rằng mọi người đều an toàn.”
“Fine,” Marcus thở dài, ánh mắt ông trở nên cứng rắn. “Tôi không có triệu chứng gì cả.”
“Nhưng nếu ông đã tiếp xúc với những người bị nhiễm bệnh, ông phải cách ly,” Sophia nói, sự kiên nhẫn của cô đang bị thử thách.
“Tôi không cần phải nghe lời hai người,” Marcus nói, nhưng Lucius đã không còn tin tưởng vào lời nói của ông.
“Chúng ta sẽ không rời đi cho đến khi ông đồng ý hợp tác,” Lucius khẳng định, cảm giác như cả hai đang đứng trước một cuộc chiến.
“Được rồi,” Marcus nhượng bộ, “Tôi sẽ cách ly bản thân. Nhưng chỉ vì tôi không muốn các bạn gây rắc rối cho tôi.”
Khi rời khỏi nhà Marcus, Lucius và Sophia cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng họ đã thực hiện một bước quan trọng trong việc tìm kiếm nguyên nhân của bệnh dịch.
“Tôi không thể tin rằng Marcus đã chịu thua,” Sophia nói, vẻ mặt cô tươi sáng hơn. “Có vẻ như sự kiên định của chúng ta đã có tác dụng.”
“Chúng ta cần phải tiếp tục,” Lucius trả lời. “Còn nhiều người khác cần được kiểm tra và giúp đỡ. Chúng ta không thể dừng lại.”
“Đúng,” Sophia đồng ý, ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc này.”
Khi họ đi bộ qua những con phố của Constantinople, sự kết nối giữa Lucius và Sophia càng ngày càng chặt chẽ. Họ không chỉ là những người đồng hành trong cuộc chiến chống lại bệnh dịch mà còn là những người bạn, cùng nhau khám phá những gì đang chờ đợi phía trước. Họ biết rằng, dù có nhiều thử thách đang chờ đón, sức mạnh của tình bạn và lòng quyết tâm sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.