Chữa Lành Giữa Thảm Họa - Chương 6
Chương 6: Đối Mặt Với Thực Tế
Ngày hôm sau, Lucius và Sophia bắt đầu cuộc điều tra sâu hơn về bệnh dịch đang hoành hành. Họ quyết định đến những khu phố nghèo hơn, nơi mà tin tức về căn bệnh có thể chưa được lan truyền mạnh mẽ. Họ cần tìm hiểu xem bệnh có xuất hiện ở đó hay không và thu thập thông tin từ những người có triệu chứng.
“Chúng ta phải thận trọng,” Lucius nói khi họ đi bộ qua các con phố đông đúc. “Nếu có bất kỳ triệu chứng nào, chúng ta cần cách ly ngay lập tức.”
“Nhưng liệu chúng ta có được chào đón ở những nơi này không?” Sophia hỏi, có chút lo ngại. “Nhiều người có thể không tin vào những gì chúng ta nói.”
“Chúng ta sẽ không thể giúp họ nếu không cố gắng,” Lucius khẳng định. “Hãy nhớ rằng, mục tiêu của chúng ta là bảo vệ họ.”
Họ đến một khu phố đông đúc, nơi mà mọi người sống trong những ngôi nhà chật chội và điều kiện vệ sinh rất kém. Lucius tìm một quán trà nhỏ và quyết định vào đó để hỏi thăm.
Khi họ bước vào quán, không khí ẩm ướt và nặng nề. Một nhóm đàn ông đang ngồi quanh bàn, nói chuyện về những vấn đề trong cộng đồng. Khi Lucius tiến tới, tất cả mọi người đều im lặng và quay lại nhìn họ.
“Chào các bạn,” Lucius bắt đầu. “Tôi là bác sĩ Lucius, và đây là Sophia. Chúng tôi đang điều tra về một căn bệnh đang lan rộng trong thành phố.”
“Bệnh gì?” một người đàn ông lớn tuổi hỏi, có vẻ hoài nghi.
“Bệnh dịch tả,” Lucius trả lời, “Nó đã gây ra nhiều cái chết trong giới quý tộc và chúng tôi cần giúp đỡ để tìm hiểu xem nó có lan ra đến đây hay không.”
“Chúng tôi không có thời gian cho những trò hề,” một người khác phản đối, giọng điệu ngạo mạn. “Chúng tôi không quan tâm đến những gì xảy ra với tầng lớp quý tộc.”
“Nhưng đây không chỉ là vấn đề của họ,” Sophia can thiệp, giọng nói của cô dịu dàng nhưng kiên định. “Nếu bệnh dịch lây lan, tất cả chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Chúng tôi cần các bạn hợp tác.”
Một sự im lặng bao trùm, và cuối cùng, một người phụ nữ bước ra từ đằng sau quầy. “Chồng tôi đã bị sốt vài ngày nay,” bà nói, ánh mắt đầy lo lắng. “Ông ấy không thể ra khỏi giường.”
“Cho tôi xem ông ấy,” Lucius lập tức nói, không bỏ lỡ cơ hội.
Người phụ nữ dẫn họ đến một căn phòng nhỏ, nơi chồng bà đang nằm trên giường. “Ông ấy đã không ăn uống gì cả,” bà nói, nước mắt rưng rưng. “Tôi không biết phải làm sao.”
Lucius tiến lại gần, kiểm tra tình trạng của ông. “Ông ấy có triệu chứng sốt cao và ho,” anh nhận xét. “Chúng ta cần phải điều trị ngay.”
“Có thuốc gì không?” người phụ nữ hỏi, giọng đầy hy vọng.
“Tôi sẽ cố gắng giúp ông ấy. Nhưng trước tiên, chúng ta cần phải cách ly ông ấy khỏi những người khác,” Lucius nói. “Nếu ông ấy bị nhiễm bệnh, chúng ta không thể để người khác tiếp xúc.”
“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể sống nếu không có ông ấy?” người phụ nữ kêu lên, tuyệt vọng.
“Chúng ta sẽ tìm ra cách,” Sophia an ủi. “Chúng tôi sẽ giúp đỡ các bạn.”
Sau khi chăm sóc cho người đàn ông, Lucius và Sophia trở ra quán trà, nơi mọi người đang chờ đợi. “Chúng tôi đã gặp một trường hợp bị nhiễm bệnh,” Lucius thông báo. “Nếu ai có triệu chứng, hãy cho chúng tôi biết.”
Những người trong quán bắt đầu nói chuyện với nhau. Một người đàn ông đứng dậy. “Tôi đã thấy nhiều người trong khu phố này có dấu hiệu giống vậy. Nhưng chúng tôi không có tiền để chữa trị.”
“Không ai nên phải chịu đựng vì không có tiền,” Lucius nói, giọng kiên quyết. “Chúng ta sẽ tìm cách giúp đỡ. Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi họp tại cung điện Alexios vào cuối tuần này. Mọi người đều được mời.”
“Có thể một số người không muốn đến,” một người khác nói. “Họ sẽ sợ bị cách ly hoặc bị chê cười.”
“Tôi hiểu, nhưng chúng ta không thể để sợ hãi ngăn cản chúng ta,” Sophia nói. “Nếu mọi người không đến, chúng tôi không thể cứu giúp họ. Hãy thông báo cho những người khác.”
Khi Lucius và Sophia rời khỏi khu phố, không khí giữa họ trở nên nặng nề. “Tôi cảm thấy như chúng ta đang chống lại một bức tường không thể xuyên thủng,” Lucius thở dài.
“Nhưng chúng ta không thể từ bỏ,” Sophia nói, nắm chặt tay anh. “Mỗi người mà chúng ta giúp đỡ có thể là một sự sống. Và nếu chúng ta không làm gì, nhiều người sẽ phải trả giá.”
Lucius gật đầu, cảm nhận sự kiên cường trong lòng mình. “Chúng ta phải tập trung vào những điều mà chúng ta có thể làm, không phải những điều mà chúng ta không thể.”
Khi họ đi dạo qua những con phố, bầu không khí bắt đầu thay đổi. Họ nhận thấy rằng có một số người bắt đầu lắng nghe và chia sẻ thông tin. “Điều này có thể sẽ không dễ dàng,” Lucius nhận xét, “nhưng mỗi bước đi đều có ý nghĩa.”
Sophia nhìn anh, ánh mắt cô tràn đầy sự động viên. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, Lucius. Tôi tin vào điều đó.”
Trở về cung điện, họ bắt đầu chuẩn bị cho buổi hội thảo. Lucius và Sophia làm việc suốt đêm, lên kế hoạch cho các thông điệp mà họ sẽ truyền tải, cũng như cách thức tổ chức buổi họp. Họ quyết tâm không để nỗi sợ hãi và hoài nghi ngăn cản họ.
“Chúng ta cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống,” Lucius nói khi họ ngồi bên bàn làm việc, những ngọn nến sáng leo lắt xung quanh. “Nếu có người phản đối, chúng ta cần sẵn sàng để phản bác.”
“Và nếu có ai đó không muốn hợp tác?” Sophia hỏi, cảm giác lo lắng trong giọng nói của cô.
“Chúng ta sẽ phải nhấn mạnh rằng đây không chỉ là vấn đề của cá nhân mà là của toàn bộ cộng đồng,” Lucius khẳng định. “Chúng ta cần họ biết rằng sự sống của mỗi người đều quý giá.”
Ngày hôm sau, buổi hội thảo diễn ra với không khí căng thẳng nhưng đầy hy vọng. Người dân từ nhiều khu phố khác nhau đã đến tham dự, một số người tỏ ra lo lắng, trong khi những người khác mang theo sự hoài nghi.
Lucius đứng trên bục, nhìn xuống đám đông. “Cảm ơn các bạn đã đến đây hôm nay,” anh bắt đầu, giọng nói của anh vang lên trong không khí. “Chúng ta đang đối mặt với một mối đe dọa lớn từ bệnh dịch đang hoành hành. Nhưng nếu chúng ta đoàn kết, chúng ta có thể vượt qua nó.”
Sophia đứng bên cạnh, ánh mắt cô hướng về mọi người. “Chúng tôi muốn chia sẻ những thông tin cần thiết để giúp các bạn hiểu rõ hơn về căn bệnh này và cách phòng ngừa.”
Cả hai bắt đầu trình bày thông tin về bệnh dịch, cách lây lan và triệu chứng. Họ đưa ra các ví dụ từ những trường hợp thực tế mà họ đã gặp, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc báo cáo triệu chứng kịp thời.
Những ánh mắt bắt đầu thay đổi, một số người lắng nghe một cách nghiêm túc. Khi Lucius và Sophia kết thúc, một người trong đám đông đứng dậy.
“Tôi đã mất người thân vì căn bệnh này,” ông nói, giọng ông đầy cảm xúc. “Tôi không muốn mất thêm ai nữa.”
“Chúng ta cần phải hợp tác,” Lucius đáp, lòng đầy cảm động. “Mọi người đều cần phải tự bảo vệ mình và giúp đỡ nhau.”
Cuối cùng, Lucius và Sophia cảm thấy rằng họ đã tạo ra một bước tiến quan trọng. Mọi người bắt đầu thảo luận, chia sẻ thông tin và lên kế hoạch để giúp đỡ lẫn nhau. Trong khoảnh khắc đó, Lucius nhận ra rằng sức mạnh của tình đoàn kết có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào.
Khi buổi hội thảo kết thúc, Lucius và Sophia đứng bên nhau, cảm thấy tự hào về những gì họ đã đạt được. “Chúng ta đã làm được, Sophia,” Lucius nói, nụ cười nở trên môi. “Chúng ta đã bắt đầu tạo ra sự khác biệt.”
“Đúng vậy, Lucius,” Sophia đáp, ánh mắt cô tràn đầy niềm tin. “Và chúng ta sẽ tiếp tục làm điều đó.”