Chữa Lành Trong Thế Giới Hỗn Loạn - Chương 1
Chương 1: Cuộc Hành Trình Bắt Đầu
Gió biển thổi mạnh, mang theo hơi ẩm và muối từ mặt nước. Trên con tàu San Gabriel, bác sĩ Alejandro đứng nhìn ra khơi, ánh mắt xa xăm hướng về phía chân trời. Anh mới chỉ 24 tuổi, nhưng đã dồn nén trong lòng mình cả một kho tàng ước mơ và hy vọng. “Tôi sẽ trở thành một phần của lịch sử,” Alejandro tự nhủ, thả hồn theo những làn sóng cuộn trào.
Một sĩ quan trẻ tuổi tên là Diego bước đến bên cạnh, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh nắng. “Này, bác sĩ, bạn có nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm thấy vinh quang trong cuộc chinh phục này không?” Diego hỏi, giọng đầy phấn khích.
Alejandro mỉm cười, “Tôi không chỉ tìm kiếm vinh quang, mà còn là những cơ hội để cứu chữa. Những người dân ở đó cần chúng ta.”
Diego gật đầu, nhưng ánh mắt anh lại lộ vẻ nghi ngờ. “Chữa trị? Bạn sẽ không làm nổi đâu. Cuộc chiến này không dành cho những trái tim mềm yếu.”
Alejandro quay lại, ánh mắt kiên quyết. “Tôi không mềm yếu, Diego. Tôi tin rằng y học có thể thay đổi cuộc sống, ngay cả trong những lúc tăm tối nhất.”
Những ngày tiếp theo, tàu San Gabriel lướt trên những con sóng, mang theo hơn 200 người, bao gồm các sĩ quan, binh lính và những người như Alejandro. Họ trò chuyện về những cuộc chinh phục vĩ đại, về vàng bạc và vinh quang đang chờ đợi ở Mexico. Tuy nhiên, bên dưới những câu chuyện hoành tráng, Alejandro cảm thấy một nỗi lo lắng bao trùm.
Một buổi sáng, khi mặt trời ló dạng, Alejandro đứng bên mạn tàu, hít thở không khí trong lành. Đột nhiên, một tiếng la hét vang lên. Anh quay lại thấy một người lính bị ngã xuống sàn tàu, mặt mày tái nhợt. “Chúng ta có một ca bệnh!” một binh lính khác la lên.
“Đem anh ta lại đây!” Alejandro ra lệnh, nhanh chóng tiến tới.
Người lính nằm trên sàn, run rẩy, và Alejandro bắt đầu kiểm tra. “Có ai biết anh ta bị làm sao không?” anh hỏi.
“Chắc là sốt rét,” Diego trả lời, giọng trầm xuống. “Chúng ta đã thấy nhiều ca như vậy trên tàu.”
Alejandro nhíu mày, “Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng. Nếu không, nó sẽ lan ra.”
“Làm sao bạn có thể chữa trị trên một con tàu như thế này?” Diego hỏi, giọng nghi ngờ.
“Tôi không thể làm gì nếu không có thảo dược và dụng cụ y tế,” Alejandro đáp, “Nhưng nếu chúng ta không làm gì, chúng ta sẽ mất đi nhiều người.”
Diego suy nghĩ một lát rồi thở dài. “Được rồi, tôi sẽ giúp bạn tìm kiếm thảo dược. Nhưng nếu bạn thất bại, tôi sẽ không đứng về phía bạn nữa.”
Alejandro chỉ gật đầu. Họ nhanh chóng tập hợp những dụng cụ cần thiết và bắt tay vào tìm kiếm thảo dược. Khi ánh sáng buổi chiều dần tắt, Alejandro cuối cùng cũng tìm thấy một ít lá cây có thể giúp hạ sốt.
“Đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm được,” Diego nói, trong khi Alejandro nghiền nát lá cây với nước. “Nếu không hiệu quả, người này sẽ chết.”
“Chúng ta phải hy vọng,” Alejandro nói, đổ hỗn hợp vào miệng người lính. Anh cầu nguyện, mong rằng những nỗ lực của mình sẽ không uổng phí.
Thời gian trôi qua, người lính dần dần hồi phục. Sáng hôm sau, khi Alejandro kiểm tra, anh phát hiện ra người lính đang thở đều hơn và đã có thể mở mắt. “Cảm ơn bạn, bác sĩ,” người lính nói, giọng yếu ớt.
Alejandro cảm thấy nhẹ nhõm. “Bạn còn yếu lắm, nhưng bạn đã chiến thắng trận đầu tiên. Hãy nghỉ ngơi đi.”
Diego đứng bên cạnh, nhìn Alejandro bằng ánh mắt khác hẳn. “Có thể tôi đã đánh giá bạn sai,” anh nói. “Có lẽ bạn không chỉ là một bác sĩ, mà còn là một chiến binh.”
Alejandro mỉm cười. “Tôi chỉ làm những gì tôi có thể. Nếu có thể cứu một mạng sống, tôi sẽ làm mọi cách.”
Nhưng những cuộc trò chuyện và những khoảnh khắc yên bình không kéo dài lâu. Khi con tàu tiến gần đến bờ biển Mexico, bầu không khí trên tàu trở nên căng thẳng hơn. Những cuộc thảo luận giữa các sĩ quan bắt đầu nóng lên về cách thức xâm chiếm và đối phó với người Aztec.
Một sĩ quan khác, Hernando, bước tới. “Chúng ta không thể để cho những người bản địa cản trở mục tiêu của chúng ta,” hắn tuyên bố. “Chúng ta phải hành động quyết liệt ngay khi đặt chân đến đất liền.”
Diego phản đối. “Chúng ta không thể chỉ đơn thuần giết chóc! Họ cũng là con người, và tôi đã thấy được điều đó trong những cuộc gặp gỡ trước đây.”
“Đủ rồi!” Hernando quát. “Chúng ta đang ở đây để chinh phục, không phải để thương xót!”
Alejandro, cảm thấy không khí trở nên căng thẳng, quyết định can thiệp. “Mỗi sinh mạng đều có giá trị, cho dù là của ai. Nếu chúng ta muốn tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn, chúng ta cần phải tôn trọng nhau.”
Hernando cười nhạt. “Đó không phải là cách mà lịch sử đã diễn ra. Hãy chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.”
Khi tàu tiến gần hơn đến bờ biển, Alejandro cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Anh biết rằng hành trình này không chỉ là một cuộc chinh phục về mặt vật chất, mà còn là một cuộc chiến trong tâm hồn và lý tưởng. Dù có bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo, Alejandro biết rằng anh sẽ không từ bỏ sứ mệnh của mình – chữa trị và bảo vệ những người xung quanh, dù là người Tây Ban Nha hay người Aztec.
“Chúng ta sẽ không chỉ là những kẻ xâm lược,” Alejandro thì thầm với chính mình, quyết tâm chiến đấu cho những điều tốt đẹp hơn trong thời kỳ đen tối này.