Chữa Lành Trong Thế Giới Hỗn Loạn - Chương 2
Chương 2: Đặt Chân Đến Đất Mexico
Con tàu San Gabriel cuối cùng cũng chạm bến vào bờ biển Mexico, nơi ánh mặt trời lấp lánh trên làn nước xanh biếc và những ngọn đồi xanh mướt trải dài tít tắp. Hơi thở của Alejandro trở nên nặng nề khi anh bước xuống tàu, cảm nhận đất mẹ mới dưới chân mình. Mùi hương của đất ẩm, cây cỏ và hương vị của biển cả hòa quyện vào nhau, tạo ra một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng đầy quyến rũ.
“Chúng ta đã đến nơi!” Diego kêu lên, ánh mắt sáng rực đầy khát vọng. “Hãy sẵn sàng cho vinh quang!”
Hernando dẫn đầu nhóm, tay cầm thanh kiếm lấp lánh. “Hãy cẩn thận,” hắn nói với giọng trầm. “Người Aztec không phải là kẻ dễ dàng đánh bại.”
Khi họ tiến vào đất liền, cảnh vật dần trở nên hỗn độn. Alejandro bị choáng ngợp bởi sự phong phú của nền văn hóa nơi đây. Những ngôi làng nhỏ, các chợ tấp nập với hàng hóa, và những người dân bản địa với trang phục rực rỡ đang bận rộn. Một cảm giác nôn nao tràn ngập trong lòng Alejandro.
“Chúng ta nên tìm hiểu về họ,” Alejandro đề nghị với Diego. “Có thể chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của họ sau này.”
Diego nhún vai. “Người Aztec chỉ là những kẻ nô lệ cho chúng ta. Không có lý do gì để giao tiếp với họ.”
Nhưng Alejandro không thể ngừng nghĩ về những con người mà anh sẽ gặp. Anh muốn biết về văn hóa, phong tục và cuộc sống của họ. Sau khi nhóm quân đội đã thiết lập một căn cứ tạm thời, Alejandro quyết định đi dạo quanh khu vực. Anh lang thang vào một ngôi làng nhỏ gần đó.
Khi Alejandro tiến vào, những người dân địa phương nhìn anh với ánh mắt tò mò, thậm chí có chút e dè. Họ chưa bao giờ thấy một người Tây Ban Nha như anh. Trong khi đó, Alejandro đã thấy những người phụ nữ mặc váy hoa văn sặc sỡ đang bán thực phẩm và những người đàn ông đang làm việc trên đồng ruộng.
“Xin chào,” Alejandro nói, cố gắng dùng một ít từ vựng tiếng Aztec mà anh đã học. “Tôi là bác sĩ. Tôi muốn giúp đỡ các bạn.”
Một người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc phơ, bước tới. “Ngươi là ai mà dám bước vào làng của chúng ta?” bà hỏi, giọng nói đầy nghi ngờ.
“Tôi đến từ Tây Ban Nha,” Alejandro giải thích, “Tôi là một bác sĩ, và tôi muốn tìm hiểu về cách chữa trị của các bạn. Có ai cần giúp đỡ không?”
Người phụ nữ liếc nhìn những người xung quanh, rồi trả lời: “Chúng ta không cần sự giúp đỡ từ kẻ xâm lược.”
Alejandro cảm thấy một nỗi buồn lan tỏa trong lòng. “Tôi không phải là kẻ xâm lược. Tôi chỉ muốn học hỏi và chữa trị.”
Bất chợt, một tiếng thét vang lên từ phía xa. “Cứu! Cứu!” Một người đàn ông chạy tới, khuôn mặt đầy máu, tay ôm chặt lấy bụng.
“Ôi không!” Alejandro hoảng hốt, ngay lập tức chạy đến. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bị cướp! Chúng cướp tài sản và làm tôi bị thương!” người đàn ông la lên, gục xuống đất.
Alejandro quỳ xuống, kiểm tra vết thương. “Chúng ta cần băng bó ngay,” anh nói, nhìn quanh. “Có ai có băng và nước không?”
Những người dân địa phương vẫn đứng im, ngập ngừng. Nhưng một cô gái trẻ tên Xochitl, với ánh mắt thông minh và dũng cảm, bước lên. “Tôi có thảo dược,” cô nói. “Để tôi giúp.”
Alejandro nhìn cô với ánh mắt biết ơn. “Cảm ơn bạn. Tôi cần bạn giúp tôi.”
Họ cùng nhau làm việc, Alejandro chỉ dẫn và Xochitl nhanh chóng chuẩn bị những lá cây. Sự hợp tác giữa họ diễn ra thật nhuần nhuyễn, và người đàn ông cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi Alejandro băng bó xong, người đàn ông thở phào. “Cảm ơn các bạn,” anh ta nói, đôi mắt lấp lánh. “Tôi sẽ không quên ân tình này.”
“Không có gì,” Alejandro đáp, nhìn vào mắt Xochitl. “Chúng ta chỉ muốn giúp đỡ.”
Xochitl mỉm cười. “Có một điều mà tôi cần nói với bạn. Không phải tất cả người Tây Ban Nha đều xấu. Nhưng có những kẻ mà chúng tôi cần phải cẩn trọng.”
“Thật ra, tôi hiểu,” Alejandro nói. “Tôi không giống họ. Tôi chỉ muốn tìm hiểu và chữa trị. Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại các bạn.”
“Có một ngôi làng khác ở gần đây, họ đang gặp khó khăn với dịch bệnh,” Xochitl đề xuất. “Có thể bạn nên đến đó. Họ cần sự giúp đỡ.”
“Cảm ơn bạn, Xochitl. Tôi sẽ đi ngay bây giờ,” Alejandro quyết định, cảm thấy một ngọn lửa trong lòng mình. “Tôi sẽ giúp đỡ những người dân này.”
Khi anh quay về căn cứ, những suy nghĩ của Alejandro không chỉ dừng lại ở việc chữa trị. Anh đã chứng kiến sự đau khổ của người dân và nhận ra rằng mình không chỉ là một bác sĩ mà còn là một người có trách nhiệm. Thời gian trôi qua, và những ý tưởng về vinh quang dần nhạt nhòa, nhường chỗ cho một mong muốn mạnh mẽ hơn: giúp đỡ và chữa lành.
Khi đêm buông xuống, Alejandro nhìn lên bầu trời đầy sao. Một thế giới mới đang mở ra trước mắt anh, và anh biết rằng cuộc hành trình của mình chỉ mới bắt đầu.