Chữa Lành Trong Thế Giới Hỗn Loạn - Chương 3
Chương 3: Nỗi Đau của Chiến Tranh
Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua những tán cây, rọi xuống mặt đất ẩm ướt. Alejandro thức dậy với quyết tâm rõ ràng. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để khám phá ngôi làng mà Xochitl đã nói đến, nơi mà người dân đang phải đối mặt với dịch bệnh.
Khi đến nơi, Alejandro cảm thấy nỗi lo lắng tràn ngập. Ngôi làng nằm ở chân một ngọn đồi, với những ngôi nhà nhỏ bằng đất nung và những người dân đang bận rộn trong công việc hàng ngày. Tuy nhiên, không khí có gì đó nặng nề. Những tiếng nói cười của trẻ em đã không còn, thay vào đó là sự im lặng đáng sợ.
“Xin chào!” Alejandro gọi to, tay giơ cao để thể hiện ý tốt. Một số người dân quay lại nhìn, đôi mắt họ thể hiện sự hoài nghi và sợ hãi.
Một người đàn ông lớn tuổi, với vẻ mặt hốc hác, tiến lên. “Ngươi là ai? Tại sao lại đến đây?” ông hỏi, giọng nói có phần cứng rắn.
“Tôi là bác sĩ Alejandro,” anh giới thiệu. “Tôi đến để giúp đỡ. Tôi nghe nói rằng làng của các bạn đang gặp phải một căn bệnh.”
“Chúng ta không cần sự giúp đỡ của kẻ xâm lược,” người đàn ông lạnh lùng nói.
Alejandro thở dài. “Tôi không phải là kẻ xâm lược. Tôi chỉ muốn cứu giúp những người đau ốm.”
“Ngươi có thể nói vậy, nhưng chúng ta đã thấy nhiều người Tây Ban Nha đến đây chỉ để cướp bóc và giết chóc,” người đàn ông đáp.
Ngay lúc đó, một phụ nữ bước ra từ trong đám đông, khuôn mặt đầy lo âu. “Cha, ông ấy có thể là một trong số ít người tốt,” cô lên tiếng. “Hãy cho ông ấy một cơ hội.”
Người đàn ông ngập ngừng, nhưng cuối cùng gật đầu. “Được rồi, ngươi có thể vào. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Alejandro cảm thấy lòng mình ấm lên. “Cảm ơn ông. Tôi sẽ không làm các bạn thất vọng.”
Những người dân dẫn Alejandro đến một ngôi nhà nhỏ ở giữa làng. Bên trong, những người bị bệnh nằm trên giường, gương mặt họ nhợt nhạt, môi khô nứt nẻ. Hơi thở của họ yếu ớt như những chiếc lá khô. Alejandro ngay lập tức bắt tay vào việc.
“Cần nhiều nước,” anh nói, “và thảo dược để hạ sốt. Ai có thể giúp tôi?”
Người phụ nữ trẻ, con gái của người đàn ông lớn tuổi, tên là Inés, tiến lên. “Tôi biết nơi có thảo dược. Hãy để tôi đi tìm,” cô nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Cảm ơn bạn, Inés,” Alejandro đáp. “Hãy nhanh lên. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Trong khi Inés đi tìm thảo dược, Alejandro bắt đầu kiểm tra từng bệnh nhân. Mỗi lần chạm vào da họ, anh cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng. Một người đàn ông trung niên, vẻ mặt trầm tư, lặng lẽ nhìn Alejandro.
“Tại sao ngươi lại làm việc này?” ông hỏi, giọng đầy hoài nghi. “Ngươi không sợ mất mạng sao?”
Alejandro ngẩng đầu lên, kiên định. “Tôi không thể đứng nhìn những người cần giúp đỡ mà không làm gì. Đó là trách nhiệm của tôi.”
“Ngươi nói dễ quá,” người đàn ông lắc đầu. “Chúng ta đã thấy nhiều bác sĩ đến đây, nhưng không ai ở lại.”
“Có lẽ vì họ không hiểu chúng ta,” Alejandro nói. “Nhưng tôi muốn học hỏi, và tôi sẽ ở lại.”
Cánh cửa mở ra, Inés trở về với một giỏ thảo dược. “Tôi đã tìm thấy một ít,” cô nói, thở hổn hển. “Chúng ta cần phải làm nhanh.”
Alejandro cùng Inés bắt tay vào việc chế biến thảo dược. Họ nghiền nát lá cây, trộn với nước, tạo thành một hỗn hợp để cho bệnh nhân uống. Trong lúc làm việc, họ trao đổi những câu chuyện về cuộc sống.
“Bạn đến từ đâu?” Inés hỏi, ánh mắt cô lấp lánh.
“Tôi từ Tây Ban Nha,” Alejandro đáp. “Nhưng tôi đã không bao giờ nghĩ mình sẽ ở đây, trong một ngôi làng như thế này.”
Inés mỉm cười. “Có thể bạn đã đến đây vì lý do khác. Có thể bạn sẽ tìm thấy nhiều điều quý giá hơn vinh quang.”
Khi hỗn hợp thảo dược được đưa cho từng bệnh nhân, Alejandro cảm thấy một tia hy vọng le lói. Anh cố gắng làm tất cả những gì có thể để cứu chữa cho họ. Nhưng nỗi lo âu về chiến tranh vẫn gặm nhấm tâm trí anh.
“Chúng ta cần chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất,” Alejandro nói với Inés. “Người Tây Ban Nha có thể sẽ tấn công vào làng này bất cứ lúc nào.”
“Chúng ta sẽ bảo vệ ngôi làng,” Inés khẳng định. “Chúng ta sẽ không để bất kỳ ai lấy đi cuộc sống của chúng ta.”
Alejandro cảm nhận được sức mạnh từ lời nói của cô. “Đúng vậy. Chúng ta cần phải đoàn kết. Tôi sẽ không rời bỏ các bạn.”
Tuy nhiên, chỉ một giờ sau, một tiếng ồn ào vang lên từ phía xa. Tiếng la hét và tiếng chân chạy rầm rập khiến Alejandro và Inés nhìn nhau, lòng đầy lo lắng.
“Đi xem chuyện gì đang xảy ra!” Alejandro nói, vội vã chạy ra ngoài, Inés theo sát phía sau.
Khi họ đến nơi, một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt. Một nhóm lính Tây Ban Nha đang lùa những người dân vào trong một khu vực, những tiếng la hét và tiếng kêu cứu vang lên. Hernando đứng ở giữa, tay cầm kiếm, ra lệnh cho lính.
“Bắt lấy những kẻ này!” hắn gào lên. “Chúng ta không thể để họ cản trở kế hoạch!”
Alejandro cảm thấy một cơn giận dữ tràn ngập. “Hernando! Dừng lại!” anh hét lên, không thể giữ được bình tĩnh.
Hernando quay lại, ánh mắt sắc lạnh. “Ngươi đang đứng về phía họ sao? Đây là cuộc chiến của chúng ta!”
“Đúng, nhưng không phải bằng cách này! Họ không phải là kẻ thù!” Alejandro phản đối, lòng đầy quyết tâm.
Nhưng Hernando không quan tâm, hắn ra lệnh cho lính tiếp tục. “Hãy dạy cho họ một bài học!”
Alejandro cảm thấy nỗi đau và sự bất lực. Anh biết mình không thể đứng nhìn mà không hành động. “Tôi sẽ không để điều này xảy ra!” anh kêu lên, chạy về phía những người dân, cố gắng bảo vệ họ.
“Đi đi! Chạy đi!” Alejandro hét lên với đám đông, tay giơ cao để che chở cho họ.
“Ngươi có điên không?” Hernando quát. “Ngươi sẽ chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn!”
“Không, Hernando! Tôi sẽ không để điều này xảy ra!” Alejandro cảm thấy trái tim mình đập nhanh trong lồng ngực, quyết tâm bảo vệ những người không có khả năng tự bảo vệ mình.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Alejandro nhận ra rằng cuộc chiến này không chỉ là giữa người Tây Ban Nha và người Aztec, mà còn là cuộc chiến giữa những con người với nhau, giữa lòng nhân đạo và sự tàn bạo. Anh biết rằng dù có phải trả giá, anh sẽ không từ bỏ cuộc chiến cho những điều tốt đẹp hơn.